Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:38:09
Lượt xem: 35
Diệp Đống gặp được những người bị hại khác giống như cậu.
Người nhà của Mã Lượng và Tôn Khánh.
Bọn họ cùng nhau ra khỏi đồn công an, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nhẹ nhàng giống như trút được gánh nặng.
Mã Lượng là người bị hạ đầu tiên, bị Lý Bưu quấy rầy suốt hai năm.
Mấy năm nay anh ta từ một thanh niên rất tốt biến thành một người uể oải nản chí, không chỉ tinh thần và thể xác bị tra tấn đến cùng cực, mà đến cả chuyện hôn nhân đại sự cũng bị trễ nải.
Hiện tại trên mặt anh ta tràn ngập tươi cười, đối mặt với Diệp Ninh lại vô cùng kích động.
“Đồng chí Diệp Ninh, cảm ơn cô. Nếu không có cô thì chúng tôi còn không biết sẽ bị Lý Bưu tiếp tục uy h.i.ế.p đến lúc nào nữa.”
Diệp Ninh cười nói: “Không có gì, nhà tôi cũng là người bị hại, sau này nhất định đều phải sống thật tốt.”
Mã Lượng gật đầu thật mạnh, luôn cảm ơn Diệp Ninh mãi sau đó mới rời đi.
Tuy rằng Diệp Đống không xen lời vào được, nhưng cậu lại nghe được rành mạch cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Cậu hình như đã loáng thoáng chạm đến toàn bộ câu chuyện.
Mã Lượng đi rồi, người nhà của Tôn Khánh lại vẫn đứng ở đó.
Người đến đồn công an chính là chị cả và anh rể cả của Tôn Khánh, anh ta không đích thân xuất hiện, đây cũng là chuyện Diệp Đống không ngờ đến.
Đương sự có thể không xuất hiện sao?
Chị cả của Tôn Khánh khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhưng gương mặt lại đầy vẻ tang thương, đến cả bên mái cũng đã xuất hiện tóc bạc.
Giờ phút này, ánh mắt khi cô ta nhìn về phía Diệp Ninh tràn ngập phức tạp và kiên định.
“Diệp Ninh, cảm ơn cô.”
Nói xong, cô ta và chồng lại cùng nhau cúi người chào Diệp Ninh một cái thật sâu.
Diệp Ninh thu hồi ý cười, vô cùng nghiêm túc đỡ Tôn Hồng lên.
Đôi bên hoàn toàn không cần nói thêm gì nữa, Diệp Ninh nhìn theo bọn họ rời đi.
“Chị, sao Tôn Khánh lại không đến đây thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-251.html.]
Diệp Đống nhìn thấy thái độ của chị cả và anh rể Tôn Khánh đối với Diệp Ninh, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ không hay lắm.
“Anh ta c.h.ế.t rồi.” Giọng nói của Diệp Ninh trầm thấp lại đầy áp lực.
Trái tim Diệp Đống run rẩy, cậu đã đoán trúng rồi sao?!
“Sao, sao lại chết?”
Diệp Ninh không trả lời.
Diệp Đống chỉ cảm thấy vô cùng nghẹt thở, Lý Bưu đúng là một thằng ch.ó khốn nạn, Tôn Khánh đã c.h.ế.t rồi, vậy mà gã ta còn cho người đi tống tiền nhà bọn họ sao?
Diệp Ninh giống như đã đoán được trong lòng cậu nghĩ gì: “Lý Bưu không biết Tôn Khánh đã chết.”
Tôn Khánh thật sự rất đáng buồn, sau khi anh ta cứu Lý Lan lên, thật sự đã yêu Lý Lan. Mãi đến sau này khi Lý Lan phát sinh quan hệ với anh ta, lập tức khôi phục bộ mặt thật, Lý Bưu lại còn lập tức đến cửa tống tiền uy hiếp.
Tôn Khánh không thể nào chấp nhận được hiện thực như thế này, bệnh không xuống nổi giường.
Người nhà họ Tôn dùng đủ mọi cách muốn làm anh ta quên mất Lý Lan, nhưng anh ta đã hoàn toàn lún sâu vào trong, không thể nào thoát ra được.
Hai tháng trước, Tôn Khánh ốm yếu đột nhiên mất tích.
Người nhà họ Tôn tìm được một lá di thư dưới gối của anh ta.
Tôn Khánh tự sát, nhảy vào dòng sông lạnh như băng.
Chờ đến khi người nhà họ Tôn chạy đến nơi thì chỉ tìm được đôi giày Tôn Khánh để lại bên bờ sông.
Chuyện đáng buồn nhất chính là, lúc Tôn Khánh c.h.ế.t đi, Lý Lan còn đang tính kế mục tiêu thứ ba của cô ta, cũng chính là Diệp Đống.
Mẹ Tôn khóc đến hai mắt bị mù, cha Tôn lại giận đến phát bệnh, đột phát bệnh đột quỵ.
Người nhà họ Tôn không có phát tang cho Tôn Khánh, cho nên ngoại trừ người nhà ra, không có ai biết Tôn Khánh đã chết.
Diệp Đống ngơ ngẩn, có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ngồi tù thì quá hời cho tên đó rồi, Lý Bưu đúng là rất đáng chết!”
Cậu nắm chặt nắm tay, nhịn không được mắng.
Lúc cậu đi ra ngoài đã cố ý hỏi thăm, với hành vi phạm tội của Lý Bưu và Lý Lan, hình phạt đại khái sẽ là mười lăm năm tù có thời hạn.
TBC
Đến nỗi mấy tên đàn em của Lý Bưu thì có lẽ thời gian sẽ càng ngắn hơn.