Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:38:43
Lượt xem: 15
So với mấy người bên đội ca hát tức giận bực bội thì bên phía đội nhạc khí lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Trước khi rời đi, Từ Minh Vũ đã cố ý dặn dò mọi người đừng bàn tán về chuyện Vương Hinh Tuyết, cho nên hiện tại mọi người cũng chỉ nói chuyện với nhau xem buổi biểu diễn chiều nay có còn tiếp tục nữa hay không mà thôi.
Diệp Ninh cũng tham dự vào trong đó, không hề có chút khác thường nào.
Mãi đến khi Từ Minh Vũ quay về, xác định chiều này vẫn tiếp tục tiến hành buổi biểu diễn, hơn nữa còn bảo mọi người nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
Sự sắp xếp này đã nằm trong dự đoán của Diệp Ninh từ lâu, dù sao hiện tại đang là lễ quốc khánh, bộ đội tuyệt đối không thể thiếu lễ chúc mừng được.
Từ Minh Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ, bảo mọi người đi đến nhà ăn ăn cơm trước, bởi vì có vết xe đổ của Vương Hinh Tuyết, anh ta còn cố ý dặn dò trưa nay mọi người nhất định chỉ được ăn đồ ít dầu mỡ.
Trên đường đi đến nhà ăn, có một người lính cản Diệp Ninh lại.
“Xin hỏi cô là đồng chí Diệp Ninh đúng không?”
Diệp Ninh cũng không quen người trước mặt, nhưng vẫn gật đầu.
“Chào đồng chí Diệp Ninh, có người muốn gặp cô, không biết có thể làm phiền cô vài phút không?”
Diệp Ninh có chút ngoài ý muốn, nhưng mà bởi vì thân phận của đối phương nên cô cũng biết là sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Cô chào hỏi với mấy người Trịnh Thư Vân trước, sau đó đi theo bước chân của người kia.
“Xin hỏi, là ai muốn gặp tôi thế? Có chuyện gì sao?”
Diệp Ninh vừa đi vừa hỏi thăm.
“Chờ cô đến đó sẽ biết thôi.”
Câu trả lời của đối phương làm Diệp Ninh chỉ có thể tạm thời thu hồi lòng tò mò, đi theo anh ta đến công viên đằng sau đoàn văn công.
Chờ đến khi cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn thì hoàn toàn ngẩn người.
“Sao lại là anh?!”
Cô khá kinh ngạc và bất ngờ, hôm qua cô mới vừa từng gặp mặt người đàn ông này một lần, không ngờ hôm nay đã lại gặp mặt lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-153.html.]
Giang Húc Đông nhìn về phía Diệp Ninh, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười nhè nhẹ.
“Xin chào đồng chí Diệp Ninh.”
Nói xong anh ấy vươn tay với Diệp Ninh.
“Chào anh.”
Diệp Ninh cũng lễ phép bắt tay với anh ấy.
TBC
Lòng bàn tay của người đàn ông này rất thô ráp, lòng bàn tay đầy vết chai, chỉ những người thường xuyên cầm s.ú.n.g mới như thế.
Cô có chút tò mò về thân phận của người đàn ông ngồi xe lăn này.
“Xin hỏi, anh tên gì thế?”
“Tôi tên là Giang Húc Đông. Sáng nay tôi cũng đến xem buổi biểu diễn, sau đó nhìn thấy cô cho nên mới muốn đến đây chào hỏi.” Giang Húc Đông cũng không chờ Diệp Ninh hỏi đã nói thẳng ra mực đích anh ấy muốn gặp cô.
“Thì ra là thế. Nhưng mà lúc đó ánh đèn trên sân khấu tối như thế, vậy mà anh vẫn nhận ra tôi, anh cũng tinh mắt thật đó.” Diệp Ninh nói xong lời này, không nhịn được cảm thán.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ từng gặp nhau một lần mà thôi.
Giang Húc Đông trêu ghẹo nói: “Cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi, sao tôi có thể không nhận ra được chứ.”
Diệp Ninh bị anh ấy chọc cười.
“Nhưng mà khi tôi nhìn thấy cô thì rất giật mình đấy.” Giang Húc Đông nhìn Diệp Ninh, ánh mắt phát sáng.
Cô trên sân khấu ngày hôm nay và cô của ngày hôm qua là hai trạng thái toàn trái ngược nhau, khi cô ngồi ở trước đàn dương cầm, cho dù không có bất cứ ánh đèn nào chiếu đến, nhưng vẫn cứ làm cho người ta không rời mắt được.”
“Có phải anh cảm thấy tôi không giống như là thành viên trong đoàn văn công không?” Diệp Ninh hiểu lầm ý của anh ấy, nhưng mà người bình thường đều sẽ nghĩ như thế.
Hình tượng hiện tại của cô cũng không phù hợp với yêu cầu của công việc này.
Giang Húc Đông vội vàng giải thích nói: “Đương nhiên không phải rồi! Là tôi không ngờ cô lại đàn dương cầm hay đến thế!”
“Cảm ơn lời khen của anh.” Diệp Ninh tự nhiên hào phóng đáp lại.
“Đúng rồi, cái cô hát chính kia có bị làm sao không?” Giang Húc Đông chủ động quan tâm tình trạng của Vương Hinh Tuyết, dù sao xảy ra chuyện như thế, thật sự làm người ta rất khó bỏ qua.