Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-03-12 23:50:05
Lượt xem: 21
Mục Văn Hạo cười rất sung sướng, dưới ánh mắt càng ngày càng thêm nặng nề của Diệp Ninh, anh ta mới chậm rãi thu hồi nụ cười lại.
“Tôi rất tỉnh táo, nếu cô thật sự không muốn đi phỏng vấn thì tôi có thể sắp xếp lại lần nữa.
Anh ta thay đổi quyết định, Diệp Ninh không chỉ không vui mừng mà còn càng thêm đề phòng.
Bởi vì cô cũng coi như khá hiểu biết về Mục Văn Hạo, anh ta tuyệt đối không phải loại người có thể dễ dàng bị thuyết phục như thế.
Nhưng mà hiện tại...
“Cũng đã trễ lắm rồi, cô cũng nên về rồi đúng không?”
Mục Văn Hạo chủ động kết thúc đề tài này.
Diệp Ninh không thể không thu hồi thắc mắc lại, xác định với anh ta lần nữa: “Cho nên hủy bỏ chuyện phỏng vấn sao?”
“Chuyện thì thì cô không cần phải lo, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Mục Văn Hạo trả lời là sẽ sắp xếp chứ không phải hủy bỏ.
Diệp Ninh còn muốn tiếp tục hỏi cho rõ, nhưng mà Mục Văn Hạo đã từ trên ghế đứng lên.
“Còn chưa chịu tan ca sao?”
Diệp Ninh nhíu chặt mày lại, cuối cùng thở dài, chào tạm biệt Mục Văn Hạo rồi đi ra ngoài.
Trước khi rời đi cô còn quay về phòng trang điểm tẩy trang, thay đồ biểu diễn đi.
Nhìn bản thân trong gương, đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ Mục Văn Hạo khác thường như thế là vì cái gì.
Nhưng mà cho dù cô có suy nghĩ như thế nào thì cũng không nghĩ ra đáp án, cuối cùng chỉ có thể thở dài tự nhủ với bản thân cứ thuận theo tự nhiên.
Chờ đến khi cô sửa soạn xong đi đến cửa sau của phòng ca múa thì cũng đã là hơn mười phút sau.
“Cô Diệp.”
Tài xế đúng giờ chờ đợi chủ động chào hỏi với Diệp Ninh, sau đó mở cửa xe ra.
Khi Diệp Ninh nhìn thấy Mục Văn Hạo đang ngồi trong xe, lập tức ngẩn người.
Chuyện gì thế này?!
Mục Văn Hạo thấy cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nói: “Lên xe đi.”
Diệp Ninh nhìn ngõ nhỏ trống rỗng đen như mực ở bên ngoài, lập tức trả lời: “Tôi đi bộ về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-321.html.]
Tuy rằng cô không biết vì sao Mục Văn Hạo sẽ ở trong xe, nhưng cô vẫn quyết định phải giữ khoảng cách nhất định với người đàn ông này.
Dù sao thì ngoại trừ việc tính kế cô ra, anh ta cũng chỉ biết lợi dụng cô.
“Trễ thế này rồi, cô có chắc là cô đi về một mình sẽ an toàn không?”
Mục Văn Hạo chỉ nói một câu đã lập tức ngăn cản quyết định của Diệp Ninh.
“Đừng quên ngày hôm đó trước khi Đường Uyển Như rời đi đã nói cái gì, đừng có nói là cô cũng không thèm quan tâm đến sự an toàn của bản thân mình luôn đó nha?”
Diệp Ninh trực tiếp trừng mắt liếc nhìn anh ta, rốt cuộc thì ai là người tạo ra cục diện này hả, anh ta còn không biết xấu hổ nói thế sao?!
Cô biết rõ anh ta đang cố ý hù dọa mình, nhưng cũng là sự thật, cuối cùng cũng chỉ đành lên xe,
Khóe môi Mục Văn Hạo cong lên một nụ cười như có như không.
Xe di chuyển.
Diệp Ninh nhìn đường phố liên tục lùi lại ở bên ngoài cửa sổ xe, giờ này đến cả người đi đường cũng ít đến đáng thương.
“Xem ra cô vẫn rất sợ Đường Uyển Như.” Mục Văn Hạo cái hay không nói, lại đi nói cái dở.
Diệp Ninh cười mỉa nói: “Tôi sợ chết, đương nhiên là sợ cô ta rồi.”
Cho dù là Mục Văn Hạo hay là Đường Uyển Như thì chuyện bọn họ làm đều rất tàn nhẫn độc ác. Nếu Đường Uyển Như muốn làm gì cô thì cũng không cần đích thân cô ta ra tay, chỉ cần tìm một ít tay đ.ấ.m giống như buổi tối ngày hôm đó là được rồi.
Đến cả một người có bản lĩnh như Mục Văn Hạo mà cuối cùng cũng không thể an toàn rút lui, huống chi là cô.
Đánh công khai còn dễ tránh, đánh lén rất khó phòng bị, cô hiểu rõ đạo lý này hơn bất cứ ai.
Mục Văn Hạo cũng không ngờ cô sẽ nói mình sợ c.h.ế.t một cách đường hoàng như thế, ý cười càng thêm sâu.
Diệp Ninh lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Nhưng mà tất cả mọi chuyện còn không phải nhờ ơn ông chủ Mục ban tặng sao?”
TBC
Mục Văn Hạo đan hai tay vào nhau, hoàn toàn không thèm phủ nhận chuyện này.
“Lần này chia tay với Đường Uyển Như, đúng là tôi có lợi dụng cô. Nhưng mà cô cứ yên tâm, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn cho cô.”
Nghe chính miệng anh ta thừa nhận, lửa giận của Diệp Ninh lại không chỗ phát tiết hơn.
“Đến cả sự an toàn của anh mà anh còn không bảo vệ được, nói gì đến bảo vệ người khác chứ?”
Cô vừa nói ra những lời này xong, lập tức làm bầu không khí trong xe đọng lại.
Đến cả tài xế lái xe ngồi ở phía trước đều sợ hãi hơi run lên, không dám thở mạnh chút nào.
Còn chưa có ai dám có thái độ như thế này với Mục Văn Hạo!