Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:37:11
Lượt xem: 33

Chưa đầy hai tháng, Diệp Ninh đã từ người người chán ghét, tránh không kịp, nghịch tập trở thành nhân vật không thể thiếu của dàn nhạc.

Nhìn như chẳng quan tâm gì đến sự chửi bới đám người Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan, thế nhưng lại ở trước trước mắt bao người công chúng, cho Vương Hinh Tuyết một kích trí mạng, hơn nữa còn hoàn toàn đặt bản thân ở bên ngoài câu chuyện.

Chỉ riêng sự nhẫn nại và tâm cơ này đã không phải người bình thường có thể làm được.

Tôn Manh Manh thậm chí có chút may mắn, cô ấy không phải kẻ thù của loại người này.

Diệp Ninh chỉ cười cười không có trả lời, hợp tác với người thông minh thật sự không cần phải nói quá nhiều.

"Cô cũng không tệ. Vương Hinh Tuyết nổi điên cô rõ ràng có thể né tránh hoặc là phản kháng, nhưng cô không có làm như vậy, hiện tại tất cả mọi người đều đứng về phe cô."

Trên gương mặt chật vật của Tôn Manh Manh nở ra nụ cười, "Tôi cảm thấy về sau hẳn là chúng ta có thể trở thành bạn bè."

Diệp Ninh trả lời: "Vinh hạnh cực kỳ."

Có thêm một người bạn đương nhiên là tốt hơn có thêm một kẻ thù.

"Đi thôi, đến phòng y tế."

Tôn Manh Manh lại giữ cô lại, sau đó không chút hoang mang sửa sang lại nếp gấp quần áo.

"Không cần đi, tôi không bị thương."

TBC

Chỉ là bị Vương Hinh Tuyết giật tóc mà thôi.

Diệp Ninh nhìn cô ấy chằm chằm hai giây, vẫn tiếp tục kiên trì.

"Không đến phòng y tế kiểm tra sao có thể biết có bị thương hay không chứ."

Ánh mắt hai người giao nhau, có một số việc đã ngầm hiểu lẫn nhau.

Trong phòng làm việc, không khí ngưng kết đến độ làm cho người ta ngạt thở.

Nước mắt của Vương Hinh Tuyết cộp cộp rơi xuống.

"Đội trưởng, tôi, tôi thật sự không biết lúc ấy là thế nào..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-113.html.]

Cô ta nghẹn ngào muốn giải thích, nhưng lý do nói ra lại không có sức thuyết phục.

Lý Kiến Hoa đã khôi phục tâm tình, nhưng mà biểu cảm vẫn vô cùng nghiêm túc.

"Hinh Tuyết, những năm nay tôi bồi dưỡng cô, bản thân cô cũng là người hiểu rất rõ, tôi đặt hết kỳ vọng vào cô. Nhưng mà lần này, cô thật sự khiến cho tôi rất thất vọng."

Vương Hinh Tuyết luống cuống, càng khóc không thành tiếng.

Nếu như không có Lý Kiến Hoa ủng hộ, cô ta tuyệt đối không thể đứng ở vị trí hiện tại.

"Đội trưởng, tôi cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, anh đừng bỏ mặc tôi."

Đây cũng là cô ta sợ nhất, trong đoàn văn công chọn đại một người cũng có bối cảnh gia đình tốt hơn cô ta, cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân.

Lý Kiến Hoa nhìn thấy cô ta khóc thành người nước mắt, nặng nề thở dài, đến cùng vẫn mềm lòng.

"Cô là chủ xướng của đội ca hát, bồi dưỡng cô không chỉ hao phí tâm huyết của tôi, mà còn có sự bồi dưỡng vun trồng của tổ chức, làm sao chúng tôi lại dễ dàng bỏ mặc cô được chứ."

Những lời này không thể nghi ngờ là đã cho Vương Hinh Tuyết uống một viên thuốc an thần, khiến thần kinh căng cứng của cô ta thả lỏng một chút.

Nhìn thấy thần sắc của cô ta dần dần tỉnh táo, Lý Kiến Hoa nói tiếp.

"Nhưng mà chuyện hôm nay cũng là một lời nhắc nhở, đội ca hát chỉ có một mình cô chủ xướng, lỡ như cô đột ngột xảy ra tình huống gì, buổi biểu diễn sẽ chịu ảnh hưởng. Tôi sẽ thương lượng với trong đoàn bồi dưỡng thêm một đến hai người có tiềm lực ca hát, cùng cô chia sẻ trách nhiệm chủ xướng."

Trong lòng Vương Hinh Tuyết lộp bộp một tiếng, cả người đều sắp hít thở không thông.

Vẫn là muốn tìm người thay thế cô ta sao?

Cô ta không còn là chủ xướng duy nhất của đội ca hát nữa? !

"Đội trưởng, về sau thật sự sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, tôi có thể cam đoan sẽ hoàn thành mỗi buổi biểu diễn."

Cô ta quýnh lên, bởi vì kích động mà tiếng nói cũng trở nên run rẩy.

Ánh mắt thâm trầm của Lý Kiến Hoa không có chút buông lỏng nào, "Quyết định này cũng không phải là nhằm vào cô, mà lại cô cũng không có khả năng cam đoan vĩnh viễn sẽ không xảy ra tình huống đột xuất. Tôi biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, thế nhưng tôi là đội trưởng đội ca hát, tôi phải suy nghĩ đến lợi ích của tập thể chứ không thể chỉ suy nghĩ cho cô thôi được."

Vương Hinh Tuyết hối hận muốn xanh ruột, tại sao cô ta lại giả bệnh, tại sao phải cho Tôn Manh Manh cơ hội leo lên trên?

Rõ ràng chỉ là muốn ra oai phủ đầu với dàn nhạc và Diệp Ninh một lần, nhưng kết quả lại hại bản thân cô ta? !

Loading...