Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 411
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:21:17
Lượt xem: 5
Xe taxi dừng lại trước cửa nhà nghỉ, cuối cùng Diệp Ninh cũng hoàn hồn lại.
Vừa xuống xe, cô mới phát hiện tay chân của cô đều đã c.h.ế.t lặng.
Cô còn nhớ rõ những gì Cố Phong vừa mới dặn dò cô, hơn nữa trải qua sự kiện ngày hôm nay, cô lại càng thêm ý thức được sự đáng sợ của mấy người Lưu Hạt Tử.
Cô đề phòng đủ điều, cuối cùng vẫn bị Lưu Hạt Tử bắt được.
Hiện tại Lưu Hạt Tử đã chết, nếu đám người kia biết được mối quan hệ giữa cô và Cố Phong thì...
Cô thậm chí không dám tiếp tục nghĩ nữa, gọi điện thoại về chính là cách an toàn nhất cho cô và cả Cố Phong!
Diệp Ninh mới vừa đi vào sảnh nhà nghỉ đã đột nhiên bị một bóng người cản đường.
Thần kinh của cô vốn dĩ đang ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, hiện tại lại có người chặn đường, lập tức đều phòng.
TBC
Cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối phương.
“Cô đi đâu thế, sao đến bây giờ mới chịu về?”
Mục Văn Hạo có chút khó chịu chất vấn, đồng thời cũng lập tức phát hiện vẻ mặt của Diệp Ninh không được đúng lắm.
“Cô làm sao thế?”
“Sao anh lại ở chỗ này?”
Hai người gần như đồng thanh nói.
Diệp Ninh thật sự không ngờ Mục Văn Hạo sẽ xuất hiện ở nơi này, ngoại trừ kinh ngạc và sợ hãi ra, cô không có chút vui vẻ nào cả.
Mục Văn Hạo híp mắt nhìn chằm chằm mặt cô: “Cô trả lời câu hỏi của tôi trước đã, tại sao sắc mặt lại xấu như thế?”
Diệp Ninh làm việc ở phòng ca múa lâu như thế, anh ta đã hiểu biết rất rõ tính cách của cô, cô tuyệt đối không nên có dáng vẻ như thế này.
Tuy rằng Diệp Ninh không muốn nhìn thấy Mục Văn Hạo, nhưng nơi này tuyệt đối không phải là nơi để nói chuyện.
“Đi theo tôi.”
Nói xong cô lập tức đi vào phòng của mình.
Mục Văn Hạo sải bước đuổi kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-411.html.]
Chờ vào phòng, Mục Văn Hạo bắt đầu quan sát từ trong ra ngoài, sau đó bắt đầu chê tới chê lui.
“Đoàn văn công cũng chỉ có một chút đãi ngộ thế này thôi hả, chỗ ở cũng keo kiệt quá rồi đó.”
Diệp Ninh lười không muốn đi nói nhảm với anh ta, chủ động rót một ly nước ấm.
Mục Văn Hạo vô cùng đương nhiên ngồi xuống trên ghế sofa, chờ cô đưa nước ấm cho mình.
Nhưng giây sau đó anh ta đã phải thất vọng rồi, ly nước kia là Diệp Ninh tự rót cho cô, trực tiếp cầm ly chậm rãi uống.
Diệp Ninh uống xong nửa ly nước ấm, Diệp Ninh cảm thấy cơ thể cô đã ấm áp hơn một chút, sau đó mới lại nhìn về phía Mục Văn Hạo.
“Ông chủ Mục, anh đến kinh thành lúc nào thế? Đến đây bàn chuyện làm ăn sao?”
Hôm nay là mùng tám tết, cũng là lúc việc làm ăn ở phòng ca múa vô cùng bận rộn, vậy mà Mục Văn Hạo lại buông chuyện ở phòng ca múa đi đến kinh thành, chắc chắn là có chuyện quan trọng gì đó.
Mục Văn Hạo nhìn gương mặt có phần tái nhợt của Diệp Ninh, mới mấy ngày không gặp, hình như cô lại gầy đi nhiều rồi.
Ai cũng nói phong thủy ở kinh thành dưỡng người, xem ra cũng chỉ là ăn nói bậy bạ.
“Sáng nay tôi vừa mới đến, ở đây chờ cô nửa ngày trời.”
Vốn dĩ anh ta đã muốn lại đây từ sớm rồi, nhưng mà lại có chuyện đột xuất, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Anh ta còn tưởng là đến đây sẽ gặp được cô, không ngờ lại phải chờ lâu như thế.
Anh ta cố ý nói cho Diệp Ninh nghe, có thể làm anh ta chờ đợi lâu như thế, cô cũng nên cảm thấy vinh hạnh.
“Hiện tại có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa? Cô bị làm sao thế?”
Cô như thế này chắc chắn là chẳng mấy vui vẻ, đã không vui lại không chịu về.
Diệp Ninh đã điều chỉnh lại cảm xúc, biết nếu cô không nói gì thì chắc chắn sẽ không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của Mục Văn Hạo.
“Cũng không có chuyện gì lớn, mấy ngày hôm trước gặp phải ăn cướp, nhưng mà hiện tại mấy người đó đã bị bắt rồi, tôi đang chuẩn bị đi về.”
Mục Văn Hạo nghe nói đến bọn cướp, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
“Chuyện lúc nào? Sao cô không nói cho tôi?”
Diệp Ninh nhíu mày, vì sao phải nói chuyện này cho anh chứ?
“Có bị thương không?” Mục Văn Hạo quan sát cô từ trên xuống dưới.