Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:12:39
Lượt xem: 43
Diệp Ninh giống như trút được gánh nặng.
Trong vài phút ngắn ngủi, tâm trạng của cô lại giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, thay đổi cực nhanh.
Cố Phong được y tá và Giả Hạo nâng đỡ, lại quay về giường bệnh lần nữa.
Y tá dặn dò vài câu đơn giản rồi lập tức rời đi.
Giả Hạo và Diệp Ninh đứng ở bên cạnh mép giường, một bên một người, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ừm, Cố Phong, tôi đi về trước nha.”
Tuy rằng Giả Hạo cũng không quá yên tâm để Diệp Ninh ở lại chỗ này, nhưng dù sao thì trên danh nghĩa người ta cũng là vợ chồng.
Cố Phong gật đầu.
Trước khi rời đi, Giả Hạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói với Cố Phong: “Lúc nãy em dâu đi nhầm phòng bệnh, khóc rất đau lòng.”
Cố Phong hơi sửng sốt.
TBC
Người phụ nữ này khóc vì anh sao?
Giả Hạo nói xong lập tức rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Cố Phong và Diệp Ninh, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Diệp Ninh cười gượng, cảm thấy cô cần phải giải thích cho rõ.
“Tôi còn tưởng là anh sắp chết, cho nên không nhịn được khóc.”
Ánh mắt Cố Phong hơi d.a.o động.
Diệp Ninh lại bổ sung nói: “Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì, chuyện chúng ta ly hôn chắc chắn sẽ không thể thực hiện được nữa.”
Cuối cùng Cố Phong cũng hiểu được ý của cô, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên lửa giận.
“Nếu tôi c.h.ế.t thật thì cô là người nhà liệt sĩ, sẽ nhận được một số tiền an ủi xa xỉ.”
“Tôi không sợ anh chết, tôi đang lo anh không c.h.ế.t không sống...” Diệp Ninh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói thẳng lời trong lòng ra.
Sau đó cô nhìn thấy gương mặt đen xì của Cố Phong.
“Khụ khụ. Tôi không phải có ý đó, chúng ta cũng đã là vợ chồng, tôi đương nhiên hi vọng anh có thể bình an. Đều là tại đoàn trưởng không nói rõ ràng cho tôi, tôi còn tưởng rằng anh bị thương nặng lắm.” Diệp Ninh càng muốn giải thích rõ ràng thì lại càng không thể nói rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-95.html.]
Cuối cùng cô thở dài nói: “Tùy anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Cô chỉ là muốn nhanh chóng khôi phục thân phận tự do mà thôi, việc này cũng không có gì phải giấu diếm hết.
“Cô đi đi.” Giọng của Cố Phong rất âm trầm.
Nếu cô đã muốn phân rõ giới hạn với anh như thế, vậy cũng không cần thiết phải ở lại nơi này.
Diệp Ninh nhìn cánh tay đang bị kẹp ván gỗ của anh, cuối cùng vẫn mềm lòng hỏi.
“Anh như thế nào cũng cần người chăm sóc đúng không?”
Cố Phong đã không thèm nhìn cô nữa: “Không cần.”
Diệp Ninh vô cùng khẳng định anh đang mặt nặng mày nhẹ cho cô xem.
“Được rồi.”
Biết anh không chết, cũng không tàn phế, nhiêu đó là đủ rồi.
Hơn nữa nói không chừng người đàn ông này còn không muốn nhìn thấy cô nữa kìa.
Cố Phong thấy Diệp Ninh bỏ đi không thèm quay đầu lại, thật sự không hề có chút ý định muốn quấn lấy anh nào.
Diệp Ninh thật sự không muốn lo đến sự sống chế của Cố Phong, chờ cô quay về đoàn văn công, Lâm Thanh lại tìm được cô.
Cuộc nói chuyện lần này là Lâm Thanh cố ý cho cô được nghỉ ba ngày, để cô có thể tập trung tinh thần đến bệnh viện chăm sóc cho Cố Phong.
Diệp Ninh vốn dĩ muốn từ chối, rồi lại bị Lâm Thanh làm giáo dục tư tưởng.
Ý tứ tổng quát cũng khá đơn giản, Cố Phong là quân nhân, vào sinh ra tử vì quốc gia và nhân nhân, mà cô làm quân tẩu, ngoại trừ việc phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ ra còn phải cam tâm tình nguyện không chối từ chăm sóc cho Cố Phong, nhất là trong tình huống anh đang bị thương thế này.
Diệp Ninh không thể nào phản bác lại lt, không muốn đi cũng phải đi.
Chiều tối, đầu tiên là cô gọi điện thoại đến chỗ Mục Văn Hạo, nói ba ngày tới trong nhà có chuyện không thể lên sân khấu, không ngờ Mục Văn Hạo không hỏi thêm nhiều, lập tức đồng ý ngay.
Cô còn cố ý đến tiệm cơm, nghĩ Cố Phong chỉ là bị gãy xương, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn uống, cho nên cố ý mang theo đồ ăn và canh xương hầm, sau đó mới lại chạy đến bệnh viện quân khu.
“Anh Cố Phong, sao anh lại bị thương nặng như thế? Hu hu hu...”
Mới vừa đi đến trước cửa phòng bệnh của Cố Phong, Diệp Ninh đã nghe được tiếng khóc của Vương Hinh Tuyết từ bên trong vọng ra.
Bước chân của cô tạm dừng lại, cửa phòng bệnh khép hờ, cô cẩn thận nhìn vào khe cửa, quan sát bên trong.