Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:37:19
Lượt xem: 21
Diệp Ninh không thích dây dưa dây cà, hỏi thăm vài câu xong dự định nói thẳng.
“Vậy tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?”
Cố Phong gật đầu.
Diệp Ninh đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa cô và anh, làm ánh mắt hai người có thể nhìn thẳng vào nhau.
Cố Phong gần như theo bản năng muốn lui ra sau, nhưng mà cũng chỉ một giây sau đã dừng lại.
Diệp Ninh cũng không để ý mấy thứ này, nhìn thẳng vào hai mắt anh hỏi: “Anh thích tôi sao?”
Cố Phong đã chuẩn bị tâm lý trước một chút, trên mặt đột nhiên xuất hiện vết nứt, vẻ mặt muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu.
Diệp Ninh nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi của anh, trong lòng cũng đã có câu trả lời.
Cô không nhìn ra bất cứ yêu thích nào từ trong ánh mắt của người đàn ông này.
“Thật ra lúc nãy tôi đứng bên ngoài đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và chỉ đạo viên, anh ấy nói anh sắp sửa thăng chức, sẽ thăng chức thành doanh trưởng hay là phó doanh trưởng? Nếu chúng ta không ly hôn, vậy chẳng phải tôi sẽ là vợ của doanh trưởng sao?”
Cô cố ý làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc và tham lam.
Cố Phong chán ghét Diệp Ninh của quá khứ, vậy cô sẽ thay đổi thành dáng vẻ lúc trước, cứ như vậy chỉ sợ không cần cô thúc giục, Cố Phong cũng sẽ nhịn không nổi chủ động ly hôn với cô.
Quả nhiên, Cố Phong nghe cô nói xong, nhướng mày.
“Chỉ đạo viên chỉ là thuận miệng nói thế thôi...”
“Sao có thể thuận miệng nói được chứ, anh giành được hạng nhất trong thi đấu, biểu hiện tốt như thế, đến cả đoàn văn công của tôi cũng biết, nếu tôi là mấy người thủ trưởng kia thì chắc chắn cũng sẽ nâng đỡ anh thật nhiều. Đúng rồi, nếu anh thăng chức lên cấp doanh thì có phải tiền trợ cấp cũng sẽ tăng lên luôn không?” Hai mắt Diệp Ninh bắt đầu tỏa ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-117.html.]
Cảm giác quen thuộc này làm đáy mắt Cố Phong xuất hiện chút khói mù.
Rõ ràng mấy ngày nay cô còn rất bình thường.
Diệp Ninh cũng cảm nhận rõ ràng được cảm xúc của Cố Phong đã thay đổi, trong lòng vui muốn chết.
Quả nhiên cách này rất có hiệu quả.
“Còn nữa, lúc trước anh đã hứa sẽ tìm cho tôi một công việc mới tốt hơn. Thật ra tôi đã không muốn làm công việc bên đoàn văn công từ lâu rồi, với lại cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Cũng không thể để người bên ngoài nói vợ của doanh trưởng lại là người dọn dẹp vệ sinh đúng không, cho nên chờ anh lành bệnh rồi, anh đi tìm đoàn trưởng của chúng tôi, bảo chị ấy điều tôi đến đội ca hát đi.”
“Diệp Ninh, đủ rồi!”
TBC
Cố Phong chỉ cảm thấy n.g.ự.c bị đè nén rất khó chịu, tuy rằng anh biết rõ đức hạnh của cô là như thế, nhưng tạm thời vẫn không thể nào chấp nhận được.
Diệp Ninh không chỉ không không ngậm miệng lại, ngược lại còn tiếp tục nói: “Không lẽ tôi nói không đúng sao. Trước kia thì cũng thôi, nhưng mà nể tình mấy ngày nay tôi chăm sóc anh cẩn thận như thế, anh cũng nên báo đáp tôi một chút đi, đúng không?”
“Cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn bình tĩnh lại một chút, có được không?” Cánh tay Cố Phong đã thoáng lộ ra gân xanh, không nổi giận đã là cực hạn cuối cùng của anh rồi.
Diệp Ninh không tình nguyện mà kéo dãn khoảng cách với anh: “Được rồi, tôi cho anh thời gian suy nghĩ, dù sao nếu anh còn có lương tâm thì nên giúp tôi.”
Toàn thân Cố Phong có vẻ âm u hơn rất nhiều, giống như giây tiếp theo sẽ bùng nổ ngay vậy.
Diệp Ninh biết như thế là được rồi, dưới ánh nhìn chăm chú đầy tức giận của người đàn ông kia, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Khi cửa phòng bệnh đóng lại, nghĩ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Cố Phong, cuối cùng cô cũng nhịn không được nữa mà bật cười.
Cô cũng muốn xem thử xem Cố Phong còn có thể nhịn được bao lâu nữa!
Đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Ninh nằm trên cái giường đơn nhỏ hẹp, chẳng được bao lâu đã bắt đầu ngáy.
Hơn nữa tiếng ngáy càng lúc càng lớn, thật sự chẳng khác nào tạp âm.