Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:28:10
Lượt xem: 33
Hơn nữa cho dù Diệp Ninh không nói rõ ràng, nhưng Mục Văn Hạo cũng có thể đoán ra được ngọn nguồn những lời đồn này là bắt nguồn từ đâu.
“Dạo gần đây tôi tìm mấy ca khúc cho Uyển Như, nhưng mà không có bài nào được cô ấy thích cả. Nếu như cô không quá bận rộn thì không bằng viết cho cô ấy một bài hát đi. Như thế thì cũng có lợi cho việc hai người các cô chung sống hòa bình với nhau.”
Trong lòng Diệp Ninh thầm mắng một câu cáo già, nói nhảm nhí lâu như thế, thật ra đây mới là mục đích ngày hôm nay của anh ta.
TBC
“Hiện tại cô Đường rất có ý kiến với tôi, chỉ sợ bài hát do tôi sáng tác cô ấy sẽ không chịu hát đâu?”
“Chuyện này cô không cần lo, chỉ cần cô sáng tác ca khúc là được.”
Mục Văn Hạo đương nhiên tự có thủ đoạn đối phó với Đường Uyển Như.
“Không thành vấn đề.” Lần này Diệp Ninh đồng ý rất dứt khoát, dứt khoát đến mức Mục Văn Hạo có hơi kinh ngạc.
“Vậy chừng nào thì có?” Mục Văn Hạo xác định thời gian.
Diệp Ninh thuận miệng nói: “Nửa tháng sau đi. Nếu không còn việc gì thì tôi đi về trước đây.”
Mục Văn Hạo không cản cô lại nữa.
Diệp Ninh ra khỏi văn phòng, thở phào nhẹ nhõm.
Cô đồng ý sáng tác ca khúc cho Đường Uyển Như, có lẽ Mục Văn Hạo sẽ nhanh chóng giải quyết mấy lời đồn kia.
Đại viện gia thuộc.
Diệp Ninh vừa mới về đến cửa đã bị nhân viên cảnh vệ gọi lại.
“Đồng chí Diệp Ninh, có thư của cô.”
Diệp Ninh cầm lấy thư từ trong tay cảnh vệ viện, nhìn thoáng qua địa chỉ người gửi thư ghi bên trên.
Không ngờ là thư từ dưới quê gửi đến.
Cô cất thư vào túi, quay về nhà.
Tối nay Cố Phong không quay về, Diệp Ninh đã quá quen rồi.
Anh không có ở nhà, vậy thì cô lại càng tiện hơn.
Cô đi rửa mặt trước, sau đó thay áo ngủ thoải mái, chờ làm xong hết rồi mới mở túi lấy hai lá thư ra.
Đầu tiên là mở cái phong thư đựng tiền trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-192.html.]
Bên trong là một xấp dày cộm.
Diệp Ninh đếm xong, không ngờ lại đến một nghìn hai trăm đồng.
Đây là tháng lương thứ hai mà cô nhận được của phòng ca múa Hồng Hải.
Trong hợp đồng mà cô ký với Mục Văn Hạo, tiền lương biểu diễn mỗi tháng là ba trăm đồng, nếu có biểu diễn thêm thì sẽ có tiền thưởng thêm.
Tiền lương tháng trước cô nhận được là năm trăm đồng, không ngờ tháng này lại tăng lên hơn gấp đôi.
“Mục Văn Hạo đúng là hào phóng thật.”
Tháng này vừa lúc là lễ quốc khánh, đúng là cô có biểu diễn thêm, nhưng mà anh ta cho cô nhiều tiền như thế chỉ e là bởi vì tháng vừa qua danh tiếng của cô cũng đã tăng cao lên rất nhiều nữa.
Mỗi ngày phòng ca múa nhận được tiền thưởng của khách hàng cũng đều là một số tiền rất lớn.
Diệp Ninh moi dưới đáy giường, lấy phong thư đựng tiền tháng trước ra, cộng chung với tiền lương ở đoàn văn công của cô hồi tháng trước, hiện tại trong tay cô đã có gần hai nghìn,
Số tiền này nhìn thì không nhiều, nhưng mà ở niên đại như bây giờ, chi tiêu trong một năm của một gia đình bình thường cũng không quá năm sáu trăm đồng.
Cho nên hiện tại cô cũng coi như thực hiện được tự do tài chính, không cần dựa vào đàn ông để kiếm ăn nữa.
Tuy rằng bỏ tiền trong nhà cũng rất yên tâm, nhưng cô vẫn tính toán đến chuyện đi đến sở dự trữ, gửi tiền đi vào đó hết.
Cất tiền xong, Diệp Ninh mới chậm rãi mở lá thứ còn lại ra.
Địa chỉ viết trên thư là thông Đại Liễu Thụ, là thôn mà người nhà nguyên thân ở.
Khi cô nhìn thấy mấy chữ viết ngã nghiêng ngã ngửa trên giấy viết thư, khóe miệng trực tiếp run rẩy.
“Chị à, chị xống không tốt xao?”
Mới một câu mở đầu mà đã có hai lỗi chính tả.
Nhưng Diệp Ninh lập tức biết người viết thư là ai.
Diệp Đống, đứa em trai chỉ nhỏ hơn cô một tuổi.
Trong trí nhớ của cô, Diệp Đống chỉ học đến lớp ba đã bỏ học, trình độ như thế mà còn có thể viết cho cô một bức thư, còn làm cô nhận được, đúng là cũng không dễ dàng gì.
Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục đọc tiếp.
Đọc đọc, sau đó mày lập tức nhíu chặt lại.