Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 405

Cập nhật lúc: 2025-03-13 23:21:06
Lượt xem: 2

“Đồng chí công an, nếu mấy kẻ bắt cóc này đã bị bắt, vậy có phải tôi đã có thể rời khỏi kinh thành, quay về nhà rồi không?”

Diệp Ninh đứng trước cửa đồn công an, nói chuyện với công an tiễn cô về.

Cô cố ý ở lại kinh thành thêm ba ngày, trong ba ngày này cũng đã cho Cố Phong đủ thời gian để chứng minh anh không có thầm báo tin cho biết.

Đây cũng là chuyện duy nhất cô có thể làm cho Cố Phong.

“Được, nếu tiếp theo còn có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ dùng điện thoại liên lạc với cô sau.”

Công an đích thân nhìn Diệp Ninh rời đi.

Diệp Ninh quay về nhà nghỉ, lập tức cầm lấy túi hành lý mà cô vẫn chưa từng mở ra mấy ngày nay.

TBC

Ngày hôm qua cô cũng đã nhờ người trong nhà nghỉ đặt lại vé xe cho cô rồi, hiện tại chuyện cô phải làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng mà trước khi đi cô cũng không quên đi đến tiệm thuốc Đông Y đã mở cửa kinh doanh, bỏ một đống tiền ra mua dược liệu để kéo dài tính mạng cho Cố Kiến Quốc.

Vừa mua được dược liệu xong, Diệp Ninh cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Xảy ra một đống chuyện như thế, tất cả đều là vì thứ này.

Diệp Ninh từ trong cửa hàng bán dược liệu đi ra, tiện tay cản một chiếc xe taxi ở ven đường ngồi vào.

“Làm phiền đi đến ga xe lửa.”

Tài xế taxi thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Ninh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khởi động xe...

Sở Mục mới từ phòng sách của Trịnh Toàn Cường đi ra, đi vào sân thì đã bị Lưu Hạt Tử cười ha hả cản đừng lại.

“Sở Mục, mấy ngày nay anh luôn đi theo đại ca, vất vả rồi!”

Gã nói lời quan tâm đầy mỉa mai.

Tuy rằng Lưu Hạt Tử không biết mấy ngày nay Trịnh Toàn Cường đi gặp những người quan trọng gì, nhưng mà trước kia nếu phải đi làm loại chuyện này thì người duy nhất Trịnh Toàn Cường tin tưởng chính là gã.

Sở Mục lạnh nhạt liếc nhìn gã, không có ý định muốn nói nhảm thêm gì với gã cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-405.html.]

Lưu Hạt Tử bị Sở Mục ngó lơ, lộ ra chút không vui, nhưng mà ngay sau đó lại nở một nụ cười âm u.

“Tôi đã bắt được cô gái kia rồi.”

Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng lại thành công làm Sở Mục dừng chân lại.

Lưu Hạt Tử vô cùng hài lòng với phản ứng hiện tại của anh.

Sở Mục hỏi: “Cô gái nào?” Giọng nói vốn dĩ đã rất lạnh lùng hiện tại lại càng thêm áp lực.

Gương mặt đáng khinh của Lưu Hạt Tử nở một nụ cười tươi như hoa: “Có thể làm tôi nhớ mãi không quên như thế, còn có thể là cô gái nào nữa chứ. Chính là cô gái gọi anh là Cố Phong đó!”

Gã cố ý nhắc lại cái tên Cố Phong này, lãng phí nhiều công sức như thế, cuối cùng gã cũng đã thành công rồi.

Sở Mục đè nén vẻ âm u trong mắt xuống: “Vậy thì chúc mừng anh.”

Lưu Hạt Tử nghe anh khẩu thị tâm phi, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Sở Mục, nhưng mà làm gã bất ngờ chính là sau khi Sở Mục nói xong, anh cũng không thèm tò mò hay hỏi thêm gì nữa, trực tiếp đi lướt qua người gã.

Trong vòng ba ngày này Lưu Hạt Tử vốn dĩ cũng đã có chút nghi ngờ có lẽ gã đã hiểu lầm rồi, phản ứng hiện tại của Sở Mục lại càng làm gã cảm thấy càng khó chịu hơn.

Cho nên gã thật sự lầm rồi sao, Sở Mục không phải là gián điệp?!

“Khoan đã.”

Đầu óc gã còn chưa phản ứng lại, cơ thể đã bắt đầu nhanh chóng hành động, lại cản đường của Sở Mục.

Sở Mục mất kiên nhẫn nhìn gã: “Còn có chuyện gì nữa?”

Ánh mắt Lưu Hạt Tử nhìn chằm chằm vào mặt anh, sợ bỏ lỡ bất cứ biểu tình nhỏ nhặt nhất của anh.

“Anh không muốn đi gặp cô gái kia sao?”

“Không muốn.” Vẻ mặt của Sở Mục ngoại trừ trông lạnh nhạt hơn bình thường ra thì đã không còn cái gì khác nữa.

Cuối cùng Lưu Hạt Tử vẫn mất kiên nhẫn: “Nhưng mà nếu tôi muốn anh đi gặp thì sao?”

Gã ta còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử thêm lần cuối cùng.

Sở Mục khó chịu nhướng mày: “Anh đã đủ chưa đó?”

Loading...