Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:38:41
Lượt xem: 22
Lâm Thanh thở dài thườn thượt, xử phạt là đương nhiên phải phạt, chẳng qua rốt cuộc xử phạt như thế nào thì vẫn phải chờ trong đoàn mở họp thảo luận xong mới quyết định được.
“Vương Hinh Tuyết thế nào rồi?”
Đã xảy ra loại chuyện này, cô ta mới là người chịu ảnh hưởng lớn nhất về mặt tâm lý lẫn sinh lý.
Tuy rằng cô ta tạo ra ảnh hưởng xấu như thế, nhưng cô ta cũng là người bị hại.
“Bên phía bệnh viện nói cô ấy bị kích thích rất nghiêm trọng, hiện tại còn chưa tỉnh lại.” Giọng nói của Lý Kiến Hoa rất trầm trọng, mặt mày phức tạp.
Lâm Thanh dặn dò: “Các anh phải làm tốt công tác tâm lý sau này cho Vương Hinh Tuyết, chuyện khác thì sau này lại tính.”
Lý Kiến Hoa vội vàng gật đầu: “Vậy chiều này và mấy ngày sau có còn biểu diễn nữa không?”
“Đương nhiên là không thể dừng biểu diễn lại được rồi, không phải đội ca hát đã có người hát chính dự bị rồi sao? Lần này các anh nhất định phải bảo đảm là tuyệt đối không được xuất hiện bất cứ vấn đề gì!” Lâm Thanh tăng lớn âm lượng nhấn mạnh.
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ nhìn nhau, cùng nhau cam đoan với chị ấy, chờ đến khi ra khỏi văn phòng, quần áo của hai người đã ướt đẫm mồ hôi.
“Lần này đoàn văn công của chúng ta mất mặt c.h.ế.t rồi.”
Lý Kiến Hoa vô cùng bất đắc dĩ.
Từ Minh Vũ an ủi nói: “Bây giờ đi nghĩ mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì, đoàn trưởng nói chiều này vẫn phải tiếp tục biểu diễn, anh nhanh chóng quay về làm công tác tư tưởng cho mấy người khác đi, đừng để xảy ra sự cố gì nữa.”
Sự cố biểu diễn như thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng nhất định đến người trên sân khấu, nhất định phải để ý nhiều hơn mới được.
Hai người thương lượng xong, lần lượt quay về đội ca hát và đội nhạc khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-152.html.]
Trong phòng nghỉ của đội ca hát, bầu không khí giống như đã đông cứng lại.
“Vương Hinh Tuyết bị điên rồi sao? Rõ ràng trước khi lên sân khấu đội trưởng đã nói nếu như thấy khó chịu thì không cần lên sân khấu.”
“Cô ta tiếc cái vị trí người hát chính đó, bây giờ thì hay rồi, người hát chính của đội ca hát ị đùn ngay trên sân khấu, lần này danh tiếng của đội ca hát chúng ta chắc chắn sẽ truyền khắp toàn bộ quân khu!”
“Chứ gì nữa! Tôi cảm thấy hiện tại tôi cũng không còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác nữa, thật sự sẽ bị người ta cười c.h.ế.t mất!”
Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy cũng đều đang trách cứ, mắng chửi Vương Hinh Tuyết.
Vương Hinh Tuyết làm ra chuyện mất mặt như thế, trở thành trò cười lớn, sau này cho dù là ở trong đoàn văn công hay là ở bên ngoài thì cô ta cũng không còn dám ngẩng đầu nữa.
Sầm Lan ngồi ở một góc, cuộn tròn người lại, giống như cô ta hoàn toàn không tồn tại vậy.
Mọi người đều dồn lực chú ý lên người Vương Hinh Tuyết, ngoại trừ Tôn Manh Manh ra.
Từ sau khi Vương Hinh Tuyết phát sinh sự cố trên sân khấu đến bây giờ, cô ấy đã suy nghĩ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Ngày hôm qua cô ấy rõ ràng nghe được Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan đang lên kế hoạch bí mật để hãm hại Diệp Ninh, nhưng mà hôm nay người xảy ra chuyện lại không phải Diệp Ninh, mà biến thành Vương Hinh Tuyết, không lẽ đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?!”
Nhìn Sầm Lan hoàn toàn không dám lên tiếng bênh vực Vương Hinh Tuyết, cô ấy lại càng cảm thấy phản ứng của Sầm Lan không được bình thường.
Nếu chuyện Vương Hinh Tuyết gặp sự số không phải là sự trùng hợp, mà là có người cố ý làm thì...
Nghĩ đến đây, trong đầu Tôn Manh Manh trực tiếp xuất hiện gương mặt của Diệp Ninh, cô ấy không còn dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
TBC
Cho dù chuyện này có liên quan đến Diệp Ninh hay không thì cũng không liên quan gì đến cô ấy hết. Chuyện duy nhất cô ấy cần phải làm chính là kết thân với Diệp Ninh, hơn nữa trở thành bạn với cô.
Bởi vì con người Diệp Ninh thậm chí còn đáng sợ hơn những gì mà cô ấy đã tưởng tượng rất nhiều.