Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-03-14 15:00:33
Lượt xem: 13

Mộng Kiều Nhụy không ngờ Diệp Ninh lại sẽ nói như thế này, hoàn toàn không thể nào giấu được vẻ vui sướng trong lòng.

Cô ta đang định tiếp tục xác nhận lại với Diệp Ninh thì Mục Văn Hạo đã bước vào phòng.

Mộng Kiều Nhụy phát hiện bước chân của anh ta có hơi vội vã, hình như không còn bình tĩnh giống như lúc trước.

Chắc chắn là đang vội vã đến đây gặp cô ta!

“Ông chủ Mục.”

Cô ta thật sự đã dùng hết toàn bộ sự quyến rũ của bản thân.

Ánh mắt của Mục Văn Hạo trực tiếp lướt qua người cô ta, nhìn về phía Diệp Ninh.

“Buổi biểu diễn ngày hôm nay cũng rất thành công.”

Câu đầu tiên cũng là nói với Diệp Ninh.

Diệp Ninh không tỏ ý kiến gì.

Mộng Kiều Nhụy khó chịu vì bị Mục Văn Hạo bỏ qua, lập tức dựa sát vào người anh ta.

Động tác vô cùng thành thạo, vừa nhìn thấy là biết ngay đây không phải là lần đầu tiên.

Nhưng mà lần này Mục Văn Hạo cũng không hưởng thụ cho người đẹp ngã vào lòng n.g.ự.c mà lại kéo dãn khoảng cách với cô ta lần nữa.

TBC

“Nơi này không có chuyện của cô, cô đi ra ngoài trước đi.”

Thái độ lạnh nhạt giống như anh ta hoàn toàn không quen biết Mộng Kiều Nhụy vậy.

Mộng Kiều Nhụy đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh ta.

“Đi ra ngoài.” Trong giọng nói của Mục Văn Hạo cũng tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn.

Mộng Kiều Nhụy đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh, nếu anh ta bảo hai người bọn họ cùng nhau đi thì cũng thôi, nhưng vì sao lại chỉ bảo một mình cô ta đi ra ngoài chứ?

“Ông chủ Mục, lúc nãy tôi đang nói chuyện với Diệp Tử rất vui vẻ.”

Cô ta cố ý nói như thế.

Mục Văn Hạo lập tức nhíu mày: “Hai cô nói chuyện gì hả?”

Rõ ràng là Mộng Kiều Nhụy mở lời, nhưng Mục Văn Hạo lại đi hỏi Diệp Ninh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-429.html.]

Hơn nữa Mộng Kiều Nhụy có thể cảm nhận được rất rõ ràng, lúc Mục Văn Hạo nói chuyện với Diệp Ninh, anh ta còn lộ ra một chút vẻ dịu dàng nữa đó?!

Từ trước đến nay khi đối mặt với cô ta, anh ta chưa bao giờ như thế.

“Diệp Tử nói cô ấy đồng ý nhường thân phận cho tôi, để tôi hoàn toàn thay thế cô ta.”

Mộng Kiều Nhụy không đợi Diệp Ninh mở miệng nói chuyện đã giành nói trước.

Cô ta quá hiểu biết đàn ông, cũng loáng thoáng cảm nhận được tình cảm mà Mục Văn Hạo dành cho Diệp Ninh, nhưng cô ta vẫn cứ không cam lòng muốn đánh cược một lần, lỡ như cô ta đoán sai thì sao.

Đáy mắt Mục Văn Hạo trở nên âm u, nhưng không phải đối với Diệp Ninh, mà là đối với Mộng Kiều Nhụy.

“Cô là cái thứ gì mà dám đòi thay thế Diệp Tử hả?”

Tiếng mắng đầy lạnh nhạt hoàn toàn phá vỡ giấc mộng đẹp của Mộng Kiều Nhụy.

“Ông chủ Mục, không lẽ anh đã quên mất biểu hiện mấy ngày nay của tôi rồi sao? Rõ ràng anh đã nói anh cần tôi ở lại Hồng Hải mà.”

Mộng Kiều Nhụy cảm thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng là người đàn ông này đến tìm cô ta trước, hơn nữa còn chủ động cho cô ta hi vọng.

Giờ phút này Mục Văn Hạo giống như trở thành một người khác, âm u đáng sợ.

“Cô phải xác định rõ thân phận của mình, cô chỉ là một vật thay thế Diệp Tử ở bên ngoài, nếu còn dám mơ ước thứ khác, đừng trách tôi không giữ cô lại được.”

Mặt Mộng Kiều Nhụy nóng rát, cô ta sợ hãi Mục Văn Hạo, cũng nghe rõ lời cảnh cáo của Mục Văn Hạo, càng nhận ra được ý đồ của Mục Văn Hạo đối với Diệp Ninh.

Nghĩ đến lúc nãy cô ta còn khiêu khích Diệp Ninh, thật sự giống như một vai hề.

“Tôi, tôi biết lỗi rồi.”

Cô ta run run rẩy rẩy lên tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.

Nếu không có được sự yêu thương của Mục Văn Hạo thì cô ta thật sự chẳng là cái gì hết, nhất là cô ta cũng từng nghe nói qua những lời đồn về Đường Uyển Như ở bên ngoài.

Đắc tội người đàn ông này thì chẳng khác nào đang tìm chết!

Cuối cùng trong văn phòng cũng yên lặng lại.

Mục Văn Hạo nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn về phía Diệp Ninh.

“Mặc kệ cô ta nói cái gì, cô cũng không cần phải để tâm đến, trong đầu mấy người phụ nữ không đàng hoàng này toàn là nghĩ cách muốn dựa vào tôi để leo lên cao mà thôi.”

Hình như anh ta sợ cô sẽ hiểu lầm, cố ý nhấn mạnh.

Loading...