Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:33:01
Lượt xem: 14
Cuối tuần, Diệp Ninh đứng trước cửa biệt thự quân khu.
Tuy rằng nơi này cũng thuộc về viện gia thuộc của quân khu, nhưng người ở nơi đây đều là lãnh đạo cấp đoàn và người nhà của các lãnh đạo, cho nên canh gác càng thêm nghiêm ngặt.
Người ngoài muốn đi vào nhất định phải có người nhà trong viện đến đón đưa mới được.
Một lúc sau, Trịnh Thư Vân chạy chậm từ bên trong ra ngoài.
“Diệp Ninh, mau vào.”
Trịnh Thư Vân đã chào hỏi với cảnh vệ gác trước cổng, sau đó thân mật ôm lấy cánh tay của Diệp Ninh.
“Không phải đã nói với cô là không cần mua cái gì đến rồi sao?”
Chỉ cần cô đến là được rồi.
Diệp Ninh vô cùng tùy ý nói: “Chỉ là một ít trái cây thôi.”
Hôm qua lúc tan ca Trịnh Thư Vân đột nhiên cản cô lại, nói hôm nay là cuối tuần, muốn mời cô về nhà cô ấy chơi.
Diệp Ninh vốn là muốn từ chối, nhưng mà lại chịu không nổi Trịnh Thư Vân liên tục năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng đành phải đồng ý.
Tuy rằng cô và Trịnh Thư Vân là đồng nghiệp và bạn thân, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà lãnh đạo, đi tay không thì rất không lễ phép.
Trịnh Thư Vân ríu rít nói mãi không ngừng với cô.
Diệp Ninh quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này yên tĩnh hơn đại viện gia thuộc rất nhiều, hơn nữa xung quanh toàn là cây xanh, tuy rằng hiện tại đã vào đông thì vẫn xanh um tươi tốt.
“Đằng trước là nhà của tôi.”
Trịnh Thư Vân chỉ vào căn nhà ở cách đó không xa nói.
Diệp Ninh nhìn qua, đó là một căn nhà kiểu Trung Quốc hai tầng, trông rất cổ kính, vô cùng rộng thoáng.
Hai người nhanh chóng đi vào trong.
Thứ ập vào mắt đầu tiên chính là một giàn nho sieu lớn, bên trong còn trồng không ít cây cối hoa lá, nhưng mà trời lạnh, phần lớn hoa đều đã tàn.
“Cha mẹ, Diệp Ninh đến rồi!”
Mới đi đến cửa nhà, một luồng hơi ấm đã ập vào trước mặt.
Trịnh Thư Vân la lên, đồng thời cũng làm Diệp Ninh điều chỉnh lại vẻ mặt.
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi đến, bà ấy búi tóc cao, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, toàn thân đều tỏa ra cảm giác tri thức.
“Con là Diệp Ninh à, mau vào đi.”
“Con chào dì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-279.html.]
Diệp Ninh lễ phép chào hỏi với bà ấy.
Thu Thanh đánh giá cô.
Cô gái mà con gái bà ấy thường xuyên nhắc đến không giống với trong tưởng tượng của bà ấy cho lắm.
Bảo mẫu cầm lấy giỏ trái cây trong tay Diệp Ninh, sau đó lại cầm luôn khăn quàng cổ và bao tay len mà Diệp Ninh vừa mới cởi ra.
Hai mẹ con Thu Thanh và Trịnh Thư Vân ra hiệu mời, Diệp Ninh đi theo bọn họ đi vào phòng khách.
“Diệp Ninh, dì thường hay nghe Tiểu Vân nhắc đến con, không ngờ là đến hôm nay mới có cơ hội gặp mặt.”
Diệp Ninh cười nói: “Còn nhìn thấy dì rồi mới biết gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thư Vân là được di truyền từ ai.”
Chỉ một câu nói đã làm cho bầu không khí trở nên vô cùng vui vẻ.
Thu Thanh nhịn không được bật cười, được khen đương nhiên là vui vẻ rồi.
Hơn nữa cô gái này hoàn toàn không có vẻ lúng túng, khác xa một trời một vực với trong lòng đồn.
Trịnh Thư Vân làm nũng ôm lấy cổ Thu Thanh nói: “Tôi đẹp như thế đương nhiên là bởi vì mẹ của tôi càng đẹp hơn rồi.”
“Cái con bé này, không biết xấu hổ gì cả.” Trong giọng nói của Thu Thanh tràn ngập cưng chiều.
Trịnh Thư Vân cười đến không ngậm miệng lại được.
TBC
Diệp Ninh nhận ra tình cảm của hai mẹ con bọn họ rất thân thiết.
Hơn nữa con người của Thu Thanh cũng rất tốt, không hề kiêu căng ra vẻ gì cả.
“Cha con đâu rồi? Không phải nói hôm nay cha sẽ ở nhà sao?”
Trịnh Thư Vân thấy trong phòng khách không có bóng dáng của cha, không nhịn được hỏi.
Thu Thanh giải thích: “Vừa khéo có điện thoại đến tìm cha của con, cha vào phòng sách rồi.”
“Diệp Ninh, thật ra lần này là cha của tôi muốn mời cô đến.”
Câu nói của Trịnh Thư Vân làm Diệp Ninh hơi sửng sốt, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Cô còn nói sao tự nhiên Trịnh Thư Vân lại cứ nằng nặc muốn mời cô về nhà chơi chứ.
Nhưng mà cô hoàn toàn không quen biết cha mẹ của Trịnh Thư Vân, vì sao bọn họ lại muốn làm thế?
Thu Thanh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Ninh, đại khái đã đoán được trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
“Con còn không biết sao? Lão Trịnh nhà dì chính là đoàn trưởng của Cố Phong.”
Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Trịnh Thư Vân.
Trịnh Thư Vân cười đến đầy thâm ý, thậm chí còn nhăn mặt làm xấu với cô.