Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:39:21
Lượt xem: 15
Tuy rằng Cố Phong biết nói như thế rất ích kỷ, nhưng anh cũng không còn người nào khác có thể nhờ cậy.
Vẻ mặt Diệp Ninh dần dần trở nên nghiêm túc hỏi: “Cho nên nhiệm vụ lần này thật sự có nguy hiểm sao?”
Nếu không thì anh chắc chắn sẽ không nói như thế.
Hai người xuất hiện một khoảng lặng ngắn ngủi.
Tâm trạng của Diệp Ninh vô cùng phức tạp, tuy rằng cô cũng không quá thích trạng thái hôn nhân với Cố Phong, nhưng cô cũng không hề muốn anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Dưới ánh mắt căng thẳng của cô, Cố Phong bật cười thành tiếng.
“Tôi đùa với cô thôi, cô tưởng thật à?”
TBC
Diệp Ninh nhướng mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu giống như muốn nhìn thấu nội tâm của anh.
Cô cũng không cảm thấy đây chỉ là một lời nói đùa.
Cố Phong lại cầm đũa lên nói: “Mau ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội hết.”
Diệp Ninh không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn chằm chằm chăm chú vào anh.
Cố Phong chỉ có thể tiếp tục giải thích nói: “Nhiệm vụ của bộ đội nếu không phải huấn luyện thì cũng là diễn tập, đúng là sẽ có một ít nguy hiểm, nhưng cũng không nghiêm trọng như những gì cô tưởng tượng, lúc nãy tôi nói như thế cũng chỉ là muốn xem thử thái độ của cô đối với người nhà tôi như thế nào mà thôi.”
Diệp Ninh chờ anh nói xong rồi, vẫn cứ lại im lặng bốn năm giây sau mới hỏi: “Thật sao?”
Cố Phong nghiêm túc gật đầu.
Hình như cuối cùng Diệp Ninh cũng đã tin tưởng: “Chỉ cần chúng ta vẫn cứ là vợ chồng, vậy người nhà của anh sẽ là người nhà của tôi.”
Rõ ràng cô không cần phải trả lời, nhưng cô vẫn cứ đưa ra đáp án mà Cố Phong mong muốn.
Ánh mắt Cố Phong dịu dàng, đến cả ý cười trên mặt cũng mang theo vẻ biết ơn và thỏa mãn, chẳng qua cảm giác áp lực và nặng nề giấu ở dưới đáy lòng cũng càng ngày càng nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-290.html.]
Đêm khuya tĩnh lặng.
Diệp Ninh ở trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Mà Cố Phong nằm trên cái giường gấp giản dị kia, giống như đã ngủ từ lâu rồi.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ sáng tỏ, Diệp Ninh xoay người quay mặt về phía Cố Phong.
Từ khi cô đi vào thế giới này trở thành Diệp Ninh đến bây giờ cũng đã được gần nửa năm rồi.
Người đầu tiên cô gặp được chính là người đàn ông này, ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ vẫn cứ là người đàn ông này.
Tuy rằng bọn họ không tính là vợ chồng ân ái, nhưng vẫn đã trải qua một vài chuyện.
Nếu không phải vừa mở màng đã bết bát như thế, có lẽ bọn họ còn có thể trở thành hai người bạn có mối quan hệ không tệ.
Cô biết nhiệm vụ lần này của Cố Phong chắc chắn sẽ không đơn giản như những gì anh nói, chỉ có thể yên lặng thầm cầu nguyện trong lòng, chúc anh mọi chuyện suôn sẻ, an toàn quay về.
Sáng sớm.
Diệp Ninh thức dậy rất sớm, nhưng mà còn chưa mở mắt ra thì cũng đã ý thức được trong phòng không được đúng cho lắm.
Quả nhiên, vị trí mà Cố Phong nằm ngủ đã được dọn dẹp gọn gàng, giường gấp giản dị đã được nhét vào góc, mà hành lý đặt nơi đó cũng đã không thấy đâu.
Cô không ngủ quá sâu giấc, bình thường chỉ cần có chút tiếng động là cũng đã giật mình, nhưng mà lần này cô lại hoàn toàn không cảm nhận được Cố Phong đã rời đi lúc nào.
Cô đã quá quen với việc trong nhà chỉ có một mình mình, chỉ riêng giờ phút này trong lòng lại có một chút lo lắng không miêu tả thành lời.
Buổi sáng Diệp Ninh đi ra ngoài chạy bộ quay về, tất cả mọi người trong phòng bếp chung đều đang bận rộn nấu bữa sáng.
Lý Kim Phượng nhìn thấy cô, chủ động mỉm cười chào hỏi: “Diệp Ninh, cô lại đi ra ngoài tập thể dục hả? Cô thật đúng là gió mặc gió, mưa mặc mưa mà.”
Ngay từ đầu khi mọi người biết tin Diệp Ninh muốn giảm cân, ai nấy đều cho rằng cô chỉ kiên trì được ba phút, chỉ là vì muốn lấy lòng Cố Phong mà thôi, nhưng mà không ngờ rằng cô lại thật sự có thể kiên trì lâu như thế.
Những người trong đại viện đều nhìn thấy rõ ràng, cô từ một người hơn hai trăm cân giảm cân xuống chỉ còn hơn một trăm bốn mươi cân như bây giờ.