Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 306
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:49:35
Lượt xem: 7
Mục Văn Hạo cuối cùng nỉ non một câu, Diệp Ninh gióng lỗ tai lên nghe cũng coi như nghe được đại khái.
Nhìn người đàn ông đã rơi vào hôn mê và đường phố vắng tanh, cho dù cô muốn cầu cứu cũng không được.
Không thể quăng anh ta ở lại chỗ này được, lỡ như những người đó quay về thì sẽ dữ nhiều lành ít.
“Coi như tôi thiếu nợ anh!”
Cô thở dài thườn thượt, cố gắng hết sức cõng Mục Văn Hạo đang hôn mê nằm dưới đất lên.
Đối với Diệp Ninh mà nói, cõng Mục Văn Hạo cao một mét tám mươi tám chẳng khác nào cõng một ngọn núi, nhưng mà cuối cùng cô vẫn cố chịu đựng, cố gắng bước đi...
Mục Văn Hạo đang mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe được hình như có ai đang nói chuyện với anh ta, lòng phòng bị cực mạnh làm anh ta từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.
“Tỉnh nào! Chìa khóa ở đâu? Làm sao chúng ta vào nhà đây?”
Diệp Ninh thở hổn hển hỏi.
“Túi...”
Mặt Mục Văn Hạo đổ đầy mồ hôi, cố nhịn đau, lý trí dần dần quay về.
Diệp Ninh thấy cuối cùng anh ta cũng đã tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là buông anh ta xuống.
Động tác này đụng đến miệng vết thương, Mục Văn Hạo đau đến toàn thân phát run.
Diệp Ninh nhanh chóng thò tay vào túi anh ta móc ra một chiếc chìa khóa, mở cửa ra.
“Anh còn đi vào được không?”
Mục Văn Hạo cứng đờ gật đầu, bịt chặt miệng vết thương, được cô nâng đi vào.
Chờ đến khi Mục Văn Hạo vào phòng nằm xuống, toàn thân Diệp Ninh cũng hết sạch sức lực.
Cô cõng người đàn ông này đi suốt một đường, hai cánh tay và hai chân của cô giống như đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Cô nằm liệt dưới đất há to miệng thở hổn hển, lau mồ hôi trên mặt đi.
Mục Văn Hạo cũng đã nằm lên giường, cố gắng hít thở.
Hai ba phút sau, Diệp Ninh lại đứng lên, bắt đầu kiểm tra tình hình vết thương của Mục Văn Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-306.html.]
TBC
Đầu tiên, cô giúp Mục Văn Hạo cởi áo khoác ra, sau đó mới bẻ cánh tay đang bịt chặt miệng vết thương của anh ta ra.
Trên bụng anh ta là một miệng vết thương dài chừng bảy tám centimet, m.á.u thịt bê bết vô cùng đáng sợ.
Mà quần áo trên người anh ta đã bị m.á.u làm ướt từ lâu.
“Anh như thế này, nếu không tìm bác sĩ thì chắc chắn là không ổn.”
Sắc mặt Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc, tuy rằng cô không phải bác sĩ, nhưng cũng có thể phán định rằng vết thương này cần phải may lại.
“Bên dưới điện thoại bàn, trong ngăn kéo có một tờ danh thiếp, cô gọi điện thoại cho người đó, ông ấy là bác sĩ.” Mục Văn Hạo đứt quãng nói.
Diệp Ninh lập tức đi ra ngoài, dựa theo những gì anh ta nói, quả nhiên nhìn chóng tìm được một tờ danh thiếp.
Hiện tại đã là đêm hôm khuya khoắt, cô cũng không xác định được đối phương có chịu đến đây hay không.
Cũng may cô gọi điện thoại qua đó, có người nhanh chóng nghe máy ngay.
Cô lập tức nói sơ bộ tình hình của Mục Văn Hạo, đối phương cũng nhanh chóng trả lời một câu: “Tôi sẽ đến đó ngay.”
Sau khi cúp máy, tâm trạng của Diệp Ninh cũng dần dần ổn định lại.
Tiếp theo, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là chờ bác sĩ đến.
Cô vốn dĩ còn cho rằng đối phương sẽ không đến quá nhanh, nhưng mà chỉ khoảng mười phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng động.
Xe chạy vào đại viện, sau đó một người đàn ông trung niên xách theo hòm thuốc nhanh chóng đi đến.
Đối phương nhìn thấy Diệp Ninh, phản ứng đầu tiên chính là quan sát một lượt, sau đó mới theo Diệp Ninh đi vào trong phòng ngủ.
Ý thức của Mục Văn Hạo lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ màng, sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, cơ thể căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng lại.
“Sao cậu lại làm mình ra đến nông nỗi này thế?”
Người đàn ông trung niên nhìn Mục Văn Hạo toàn thân dính đầy máu, giọng điệu sốt ruột lại trầm thấp.
Giọng điệu nói chuyện thế này, rõ ràng là ông ta có quan hệ khá thân thiết với Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo đã không còn sức để nói chuyện nữa.
Người đàn ông trung niên lại nhìn về phía Diệp Ninh đang đứng ở bên cạnh nói: “Phiền cô cởi áo trên của cậu ấy ra giúp tôi.”