Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:49:41
Lượt xem: 10

“Nhưng mà trước khi tôi rời đi, còn có một chuyện cần làm nữa.” Ánh mắt Phùng Bình nhìn về phía cánh tay đang bị thương của cô.

Diệp Ninh thuận thế nhìn sang, lúc này mới nhớ ra cô cũng đang bị thương.

“Để tôi xử lý miệng vết thương cho cô.” Phùng Bình chủ động nói.

Diệp Ninh cũng không làm ra vẻ, xắn tay áo lên để lộ ra miệng vết thương.

Nếu so với Mục Văn Hạo thì vết thương của cô đương nhiên nhẹ hơn rất nhiều, Phùng Bình rửa sạch vết thương trước, sau đó thoa thuốc chống nhiễm trùng, lại thêm thuốc bột cầm máu, cuối cùng mới lấy băng gạc băng bó lại.

“Trước khi vết thương hoàn toàn khép lại, cô cố gắng hạn chế đừng chạm vào nước.”

TBC

Phùng Bình dặn dò vài câu đơn giản, hoàn toàn không thèm hỏi đến nguyên nhân khiến Mục Văn Hạo và Diệp Ninh bị thương.

“Tôi đi về trước, cậu ấy có tình huống gì khác thì cô cứ gọi điện thoại đến cho tôi.”

Ông ta hoàn toàn không cho Diệp Ninh có cơ hội từ chối, nói xong lập tức xách hòm thuốc lên rồi đi ra ngoài.

Diệp Ninh cực kỳ cạn lời, tuy rằng cô không muốn, nhưng mà không bao lâu sau trong căn nhà rộng lớn này vẫn chỉ còn lại cô và Mục Văn Hạo đang hôn mê.

Bỏ đi là đi được rồi, cô lập tức đi vào phòng khách, tự rót cho mình một ly nước ấm, sau đó nằm trên sofa nghỉ ngơi.

Tuy rằng căn nhà này chỉ có một tầng, nhưng mà có được hai dãy phòng phía đông và phía tây, hơn nữa cho dù là phòng khách này hay là căn phòng ngủ lúc nãy của Mục Văn Hạo thì đều được trang trí vô cùng xa hoa.

Chỉ cần nhìn cái đồng hồ sát đất cao chừng một người ở trong góc cách đó không xa, vừa nhìn là biết ngay có giá trị xa xỉ, càng miễn bàn đến ghế sofa bọc da và bàn trà gỗ đặc mà cô đang ngồi.

Cách bày trí này cũng hoàn toàn phù hợp với sở thích của Mục Văn Hạo.

Nhưng mà một căn nhà rộng như thế, vậy mà ngoại trừ Mục Văn Hạo ra lại không còn người nào khác ở, thật sự rất trống trải.

Cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Ninh lại không dám thật sự ngủ say, dù sao thì Mục Văn Hạo vẫn còn đang truyền dịch, cô cần chờ đến khi truyền dịch xong rồi mới có thể nghỉ ngơi.

Hiện tại đã hơn một giờ sáng, cô ngáp dài, cố gắng thức đêm.

Sáng hôm sau, Mục Văn Hạo bị đau tỉnh, miệng vết thương trên bụng đau rát, nhưng mà cơn đau này làm cho anh ta biết mình vẫn còn sống.

Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ đã chói mắt, bình thuốc đã truyền dịch xong treo ở bên cạnh, mà anh ta thì đang yên ổn nằm trên giường.

Trong phòng ngoài phòng đều yên ắng, anh ta đã quá quen với cảm giác yên ắng này rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-308.html.]

Anh ta hơi giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng chỉ mới nhúc nhích một chút, đầu óc đã quay vòng vòng.

Lúc này anh ta đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, giữa mày lập tức dâng lên một chút lệ khí.

Cửa phòng mở ra, Diệp Ninh từ bên ngoài đi vào.

Cô nghe được bên trong có tiếng động mới đi vào xem thử, quả nhiên Mục Văn Hạo đã tỉnh rồi.

Mục Văn Hạo nhìn thấy cô, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lệ khí chậm rãi tiêu tán.

“Sao cô lại ở chỗ này?”

Trên đầu Diệp Ninh rơi xuống ba sọc đen, nghe giọng điệu ghét bỏ này của anh ta, bộ anh ta tưởng cô muốn ở lại nơi này lắm sao?

“Anh quên hết chuyện tối hôm qua rồi hả?”

Mục Văn Hạo đương nhiên là nhớ rõ, nhưng mà anh ta còn tưởng rằng cô đã đi về từ lâu rồi.

“Bác sĩ Phùng nói anh bị mất m.á.u quá nhiều, cần người chăm sóc, nhưng mà nơi này ngoại trừ tôi ra thì không còn ai nữa.” Diệp Ninh giải thích đơn giản.

“Nếu hiện tại anh đã tỉnh thì không còn việc gì nữa, tôi cũng phải về rồi.”

Cô đang ước gì có thể nhanh chóng đi về đây.

“Khoan đã.”

Mục Văn Hạo thấy cô thật sự xoay người định rời đi, gần như theo bản năng mở miệng gọi.

“Tôi chóng mặt quá, cô đỡ tôi ngồi dậy trước đi.”

Hiện tại tình hình của anh ta như thế này, thật sự cần có người bên cạnh để sai khiến, thay vì đi tìm người khác, còn không bằng tìm cô.

Diệp Ninh cố nén cảm xúc muốn bùng nổ của mình xuống, ngoài cười nhưng trong không cười đi đến trước giường.

“Ông chủ Mục, anh bị mất m.á.u quá nhiều, tốt nhất là nên nằm xuống. Huống chi vết thương của anh vừa mới được khâu lại, nếu như lại nứt ra thì không hay cho lắm.”

Nhưng mà sao Mục Văn Hạo có thể nghe lời cô được chứ, anh ta nhanh chóng vươn tay về phía cô.

Diệp Ninh lẩm bẩm lầm bầm nói cái gì đó trong miệng, nhưng vẫn túm chặt cánh tay của anh ta, nâng anh ta dậy.

Loading...