Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:38:45
Lượt xem: 24
“Đã đưa cô ta đến bệnh viện rồi, tình hình cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm.” Diệp Ninh cũng không muốn nói mấy chuyện này với mấy người cô không quen biết: “Thân phận của anh là?”
Nếu Giang Húc Đông cũng là thủ trưởng thì cô vẫn phải phối hợp.
Nhưng mà hiển nhiên Giang Húc Đông sẽ không nói cho cô biết: “Chẳng có thân phận gì hết.”
Diệp Ninh thông minh không tiếp tục hỏi nữa.
Hai người lại nói chuyện vài câu đơn giản, sau đó Diệp Ninh chủ động chào tạm biệt.
Đối phương thật sự chỉ là muốn chào hỏi cô một chút thôi.
Giang Húc Đông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của cô, nụ cười trên khóe môi chưa hề buông xuống.
Bệnh viện.
Vương Hinh Tuyết cảm giác cô ta vừa nằm mơ thấy một cơn ác mộng, một cơn ác mộng làm cô ta không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Mãi đến bên ngoài vang lên tiếng Lý Kiến Hoa nói chuyện với anh trai và chị dâu của cô ta, cô ta mới hốt hoảng tỉnh lại.
Đầu óc mơ mơ màng màng, giống như không nhớ rõ được bất cứ thứ gì.
“Hai người đừng tạo áp lực quá lớn đến cô ấy, trong đoàn thảo luận quyết định cho cô ấy tạm thời nghỉ nửa tháng trước, để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Giọng nói này là đội trưởng, đội trưởng đang nói cho cô ta nghỉ sao?
Vì sao chứ?
Cô ta chính là người hát chính của đội ca hát, nếu cô ta không có ở đó, toàn bộ đội ca hát đều sẽ tê liệt.
Ngay sau đó là giọng nữ vang lên, đó là chị dâu Trần Hồng Diễm của cô ta, mỗi lần chị ta nói chuyện đều thích la lối như thế đó.
“Con nhỏ c.h.ế.t bầm này làm nhà họ Vương mất hết sạch mặt mũi rồi! Nó đã là người lớn rồi, sao lại có thể làm ra chuyện đó chứ! Chờ nó tỉnh lại, chúng ta nhất định phải dạy dỗ nó một trận cho ra trò mới được!”
Vương Hinh Tuyết nghe Trần Hồng Diễm mắng, trong đầu chợt hiện ra vô số hình ảnh khó coi, m.á.u trong cơ thể đều sôi trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-154.html.]
Không, đó không phải là cô ta!
Tuyệt đối không phải cô ta!
“A!!”
Cô ta hoảng sợ hét toáng lên.
Ba người Lý Kiến Hoa đang đứng người phòng bệnh nghe được tiếng động đều nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Vương Hinh Tuyết ôm đầu, cảm xúc sụp đổ hét to.
Sắc mặt Lý Kiến Hoa vô cùng nghiêm túc, biết cô ta cần phải chậm rãi chấp nhận sự thật này.
Trần Hồng Diễm là chị dâu không chỉ không an ủi, ngược lại còn tức giận mắng.
“Em còn có mặt mũi la hét à? Em có biết là em không chỉ làm nhà họ Vương chúng ta mất mặt mà tất cả mọi người trong đoàn văn công đều bị em liên lụy rồi hay không?”
Vương Hinh Tuyết giống như phát điên bịt chặt lỗ tai, cuối cùng vẫn là anh trai Vương Cường của cô ta thật sự nhịn không được, cản Trần Hồng Diễm lại.
Lý Kiến Hoa cũng hiểu biết đôi chút về tình huống gia đình của Vương Hinh Tuyết, ở trong nhà cô ta, cho dù là Vương Cường hay là Vương Hinh Tuyết thì đều phải nghe lời Trần Hồng Diễm đanh đá, mà từ trước đến này Trần Hồng Diễm đều không thích Vương Hinh Tuyết đến ăn nhờ ở đậu nhà anh trai.
TBC
Vương Hinh Tuyết ở đoàn văn công có tình cảnh tốt, Trần Hồng Diễm còn có thể khống chế một chút, nhưng hiện tại cô ta làm ra chuyện lớn như thế, Trần Hồng Diễm lại trực tiếp trở mặt.
Bị Trần Hồng Diễm liên tục kích thích, cảm xúc của Vương Hinh Tuyết mãi vẫn không thể bình phục được, Lý Kiến Hoa chỉ có thể tìm bác sĩ đến tiêm thuốc an thần vào cho Vương Hinh Tuyết, lúc này Vương Hinh Tuyết mới lại ngủ thiếp đi.
Sự cố biểu diễn ở đoàn văn công nhanh chóng được truyền ra, cho nên tất cả các tiết mục biểu diễn chiều hôm nay đều được bao phủ bên trong một bầu không khí quái lạ lại áp lực.
Cho dù là người biểu diễn hay là người xem thì đều âm thầm tự hiểu rõ.
Cũng may buổi biểu diễn hoàn thành một cách thuận lợi, chờ đến kết thúc, mỗi một người đều cảm thấy hôm nay cực kỳ dài.
Hơn nữa còn là dài đăng đẳng.
Vừa đến giờ tan ca, Diệp Ninh lập tức chào tạm biệt mấy người Trịnh Thư Vân, cố ý đi đường vòng đến phòng ca múa Hồng Hải.
Chờ những người khác đều đã rời đi gần hết rồi, Sầm Lan mới chậm rãi đi ra, cô ta cũng không đi về hướng về nhà mà lại đi sang hướng ngược lại.