Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:11:38
Lượt xem: 26
Cố Phong đi đến cửa, mở ra.
Vương Hinh Tuyết giơ tay đang định gõ cửa tiếp, cánh tay lơ lửng giữ không trung, cô ta vừa mới nhìn thấy Cố Phong, lập tức nở một nụ cười tươi rói.
“Anh Cố Phong, mới mấy ngày không thấy anh, sao anh lại tiều tụy đi nhiều thế?”
Hai mắt Vương Hinh Tuyết trực tiếp dính vào người Cố Phong, không nỡ rời đi dù chỉ một giây.
Cố Phong bình tĩnh cười cười nói: “Không có, có chuyện gì sao?”
Vương Hinh Tuyết nhìn nụ cười của anh, trong lòng giống như có nai con chạy loạn: “Anh trai và chị dâu của em biết tin anh về, cố ý bảo em lại đây mời anh đến ăn cơm cùng.”
“Lát nữa tôi còn phải về bộ đội, cảm ơn ý tốt của anh Vương và chị dâu, chờ lần sau có cơ hội tôi lại đến.” Cố Phong rất lễ phép từ chối.
Vương Hinh Tuyết có chút thất vọng, còn muốn tiếp tục thuyết phục, Cố Phong đã chuẩn bị đóng cửa.
“Anh Cố Phong, chờ chút đã, lúc nãy em nghe nói Diệp Ninh bị trẹo chân, cô ấy có bị làm sao không?”
Nói xong cô ta còn trực tiếp lách qua người Cố Phong, chen vào trong phòng.
Nhìn thấy Diệp Ninh đang ngồi trên giường, gương mặt đang mỉm cười của Vương Hinh Tuyết xuất hiện vết nứt.
Không phải Sầm Lan đã nói mấy người kia sẽ ra tay nhanh thôi sao, sao cô vẫn còn yên lành ngồi ở đó như thế chứ?!
“Diệp Ninh, cô có sao không?”
Cô ta trông giống như vô cùng quan tâm dò hỏi, đi đến trước mặt Diệp Ninh.
Diệp Ninh híp mắt lại, cố ý thả chậm tốc độ nói: “Tôi chị bị trẹo chân thôi, hay tay vẫn còn lành lặn.”
Vương Hinh Tuyết rõ ràng là ngẩn ngơ, nhưng giây tiếp theo cô ta đã ý thức được cái gì, giả vờ khó hiểu hỏi.
“Cô nói thế là có ý gì? Tay bị làm sao?”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-74.html.]
Nhưng mà chút thay đổi trong chớp mắt kia cũng đã bị Diệp Ninh nhìn thấy, giờ phút này Diệp Ninh có thể khẳng định những người đó chắc chắn có liên quan đến Vương Hinh Tuyết.
Cho dù không phải Vương Hinh Tuyết trực tiếp tiếp xúc thì cô ta chắc chắn cũng biết chuyện này.
“Hôm nay có mấy tên lưu manh muốn đánh tôi, may mà Cố Phong nhanh chóng chạy đến kịp lúc, bắt hết đám lưu manh kia đưa đến đồn công an rồi.”
Diệp Ninh không nhanh không chậm nói, mắt thường cũng có thể nhận ra được vẻ mặt hoảng loạn trên mặt Vương Hinh Tuyết.
Cố Phong đang đứng ở một bên hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén đảo tới đảo lui giữa Diệp Ninh và Vương Hinh Tuyết, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Còn, còn có chuyện này sao? Vậy mấy tên lưu manh kia có nói vì sao bọn họ lại muốn đánh cô không?” Giọng Vương Hinh Tuyết phát run, trông có vẻ vô cùng lúng túng.
Diệp Ninh không trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú với cô ta.
Hơi thở của Vương Hinh Tuyết lập tức trở nên dồn dập, sắc mặt trắng bệch.
Giây tiếp theo, Diệp Ninh “phụt” một tiếng, bật cười nói: “Tôi đùa với cô thôi, những người đó chị bị anh Cố Phong của cô đánh chạy. Nhưng mà tôi nghĩ chắc mấy người bọn họ không dám xuất hiện nữa, nếu không cũng sẽ không may mắn được như lần này.”
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt của Diệp Ninh đã cực kỳ lạnh nhạt, rõ ràng là đang cảnh cáo.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tâm trạng của Vương Hinh Tuyết giống như là vừa mới dạo một vòng quanh từ địa ngục đến thiên đường, nghe cô nói không bắt được những người đó, cô ta đã muốn xụi lơ.
Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh, sau đó miệng trái với lòng có lệ nói: “Cô không sao thì tốt rồi.”
Cô ta lại quay đầu nhìn về phía Cố Phong, miễn cưỡng giữ gương mặt như không có việc gì.
“Nếu anh Cố Phong không có thời gian rảnh, vậy em đi về trước vậy.”
Cố Phong lạnh nhạt gật đầu, đích thân đưa cô ta ra ngoài cửa.
Cửa phòng đóng lại, Cố Phong lập tức nhíu chặt mày nhìn về phía Diệp Ninh.
“Mấy người muốn đánh cô có liên quan đến cô ấy sao?”