Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:28:05
Lượt xem: 20
Đoàn văn công.
Vương Hinh Tuyết đi vào đội ca hát, phòng nghỉ vốn đang náo nhiệt trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Trên mặt của mỗi người tựa hồ đều treo một câu, sao cô ta lại tới đây?
Vương Hinh Tuyết đứng xịt keo ở cổng, hai cái đùi tựa như là rót chì.
Thế nhưng cô ta nhất định phải đối mặt, bởi vì cô ta không thể bỏ công việc ở đoàn văn công được.
Cứ như vậy sau mười mấy giây trầm mặc, Tôn Manh Manh chủ động tới trước mặt của cô ta.
"Vương Hinh Tuyết, mau vào đi."
Vương Hinh Tuyết nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tôn Manh Manh, kìm nén hận ý trong lòng, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, sau đó dưới sự ra hiệu của Tôn Manh Manh, đi đến.
Chuyện đầu tiên sau khi đến chính là tìm kiếm bóng dáng của Sầm Lan, cô ta vội vàng muốn hỏi rõ ràng Sầm Lan, ngày đó canh hạt sen táo đỏ mà cô ta uống rốt cuộc có vấn đề hay không!
"Cô đang nhìn cái gì thế?"
Tôn Manh Manh để ý đến sự khác thường của cô ta, chủ động hỏi thăm.
"Sầm Lan đâu?" Tiếng nói của Vương Hinh Tuyết kiềm chế tới cực điểm.
"Mấy ngày trước cô ta té gãy tay, mấy ngày nay đều không tới." Tôn Manh Manh ăn ngay nói thật.
Vương Hinh Tuyết mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Cô ta vừa mới xảy ra chuyện, Sầm Lan liền bị thương, rõ ràng chính là có tật giật mình!
Tôn Manh Manh nhìn thấy sắc mặt của cô ta thực sự không tốt, cũng không tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa.
Lúc này Lý Kiến Hoa từ bên ngoài đi vào.
Khi nhìn thấy Vương Hinh Tuyết, rõ ràng có chút bất ngờ.
"Hinh Tuyết, không phải cho cô nghỉ ngơi nửa tháng sao? Làm sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?"
Lý Kiến Hoa vừa nói, vừa đánh giá trạng thái tinh thần của Vương Hinh Tuyết.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-190.html.]
Tiều tụy làm cho người khác đau lòng, nhưng mà nhìn tinh thần vẫn còn như bình thường.
"Cảm ơn đội trưởng đã quan tâm, tôi không sao rồi." Vương Hinh Tuyết lễ phép đáp lại, thái độ lạnh nhạt với Lý Kiến Hoa không ít.
Lý Kiến Hoa vốn còn muốn khuyên cô ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày, thế nhưng cô ta lại trực tiếp đi về vị trí của mình.
"Vừa vặn hôm nay chúng ta phải luyện tập tiết mục mới, nếu Hinh Tuyết tới, vậy thì vẫn để Hinh Tuyết hát chính đi."
Trong mấy ngày Vương Hinh Tuyết không có mặt, người hát chính đều do Tôn Manh Manh đảm nhiệm, cho nên sau khi anh ấy tuyên bố quyết định này , đồng thời để ý đến phản ứng của Tôn Manh Manh và Vương Hinh Tuyết.
Tôn Manh Manh tựa hồ cũng không có để ý đến sự có mặt của Vương Hinh Tuyết, thậm chí còn cho anh ấy một ánh mắt an tâm.
Lý Kiến Hoa càng thêm yêu thích Tôn Manh Manh hơn mấy phần.
Tin tức Vương Hinh Tuyết đã quay về nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đoàn văn công.
Nhưng mà đoàn trưởng đã ban mệnh lệnh rồi, ai cũng không được nhắc lại sự kiện lễ quốc khánh kia nữa, cho nên cảnh tượng xấu hổ trong dự liệu của Vương Hinh Tuyết cũng không có xảy ra.
Cô ta vẫn là một trong những người hát chính của đội ca hát.
Chỉ có điều cô ta cảm giác được thái độ người chung quanh đối với cô ta đã hoàn toàn khác biệt.
Cho dù là ở đội ca hát, cô ta cũng đã trở thành người ngoài, không hòa nhập vào được.
"Nói đến Vương Hinh Tuyết cũng thật sự quá thảm, trước đó vẫn là đoàn sủng của đội ca hát, hiện tại mọi người tránh còn không kịp. Nếu như tôi mà là cô ta thì đã sớm chọn rời đoàn văn công rồi."
Giữa trưa, tại nhà ăn, đám người Trịnh Thư Vân vẫn không nhịn được bàn luận xôn xao.
"Diệp Ninh, bây giờ khẳng định là cô rất vui nhỉ?"
"Là sao?" Diệp Ninh đang dùng cơm, không nhanh không chậm nói lại một câu.
Trịnh Thư Vân cười ha ha, "Cô cũng đừng giấu bọn tôi làm gì, cô và Vương Hinh Tuyết quan hệ không tốt, chúng tôi đều biết hết mà. Hiện tại cô thấy Vương Hinh Tuyết như vậy, có phải cảm thấy rất vui vẻ hay không?"
Diệp Ninh nghĩ nghĩ, vui vẻ tất nhiên là vui vẻ. Chỉ có điều đối phó với người đơn giản như Vương Hinh Tuyết, cho dù có thành công thì cũng không có chút cảm giác ưu việt nào.
Nếu như cô muốn, chỉ cần mấy phút là có thể đuổi Vương Hinh Tuyết ra khỏi đoàn văn công.
Nhưng mà như thế thì không vui cho lắm.