Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-03-13 20:13:29
Lượt xem: 6

Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một chiếc xe hơi đột nhiên xông đến, giống như nổi điên mà chắn ngang trước đầu xe của bọn họ.

Lốp xe cọ xát với mặt đất để lại một dấu vết cực sâu, chiếc xe mất khống chế lập tức giảm chậm tốc độ đi phân nửa.

“Ngay lúc này nè!”

Diệp Ninh rống to với chị Dung.

Chị Dung hoang mang lo sợ gần như theo bản năng đạp phanh xe đến mức thấp nhất, hi vọng có thể tạo được tác dụng giảm tốc độ.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Năm giây.

Bởi vì quán tính nên xe vẫn cứ tiếp tục chạy về phía trước, nhưng mà bởi vì có xe cản ở phía trước nên tốc độ xe càng ngày càng chậm.

Năm giây ngắn ngủi lại làm Diệp Ninh cảm thấy dài lâu như vừa mới trải qua một thế kỷ.

Rầm!

Một tiếng vang lớn vang lên.

Xe ở phía trước đụng vào mặt tường trước, sau đó cuối cùng xe của Diệp Ninh và chị Dung cũng chịu dừng lại.

Chị Dung đụng mạnh vào thân xe, mà Diệp Ninh cũng chẳng tốt hơn là bao, đầu đập vào trên lưng ghế dựa, hoa mắt chóng mặt.

Nhưng mà Diệp Ninh lại biết rõ, bọn họ được cứu rồi!

Chiếc xe đằng trước bị nhét ở chính giữa, phần sau thân xe chỉ còn lại một phần ba, vô cùng thê thảm.

Nếu như không có chiếc xe này, Diệp Ninh và chị Dung sẽ lành ít dữ nhiều.

TBC

“Chị Dung, chị có sao không?”

Diệp Ninh hoàn hồn lại, chuyện đầu tiên chính là xác định sự an toàn của chị Dung.

Chị Dung run run rẩy rẩy nỉ non nói: “Tôi có còn sống không?”

Diệp Ninh nhìn thấy chị ta đứng lên, trái tim đang căng thẳng lập tức thả lỏng lại: “Không có việc gì.”

Nói xong, cô lập tức nhìn về chiếc xe phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-334.html.]

Cô hoàn toàn không biết vì sao đối phương sẽ liều mạng giúp đỡ cô?

Cô muốn xuống xe, lúc này mới phát hiện cô không còn chút sức lực nào.

Cô thậm chí cũng không muốn đi xác định xem người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển kia đã c.h.ế.t hay chưa.

Nếu nói không sợ hãi thì là nói dối, cô đã g.i.ế.c người!

Trong đêm đen, cô nhìn thấy cửa xe của chiếc xe phía trước mở ra, một bóng dáng từ bên trên đi xuống.

Bước chân của đối phương có hơi lảo đảo, có lẽ cũng là bị cú va chạm mạnh lúc nãy làm bị thương.

Nhưng mà chờ đến khi Diệp Ninh nhìn thấy rõ gương mặt của người đến thì trực tiếp ngơ ngẩn.

Mục Văn Hạo ?!!

Cho dù là một người hoàn toàn xa lạ xuất hiện thì cô cũng sẽ không kinh ngạc giống như bây giờ.

Gương mặt lạnh tanh người sống đừng đến gần của Mục Văn Hạo hiện tại lại càng thêm đáng sợ, anh ta lập tức đi đến.

Đầu óc Diệp Ninh đã trống rỗng, hoàn toàn không thể nào hiểu được tại sao lại là Mục Văn Hạo liều mạng đi cứu bọn họ!

Cửa xe mở ra, tầm mắt d.a.o động của Mục Văn Hạo trực tiếp nhìn về phía Diệp Ninh.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Diệp Ninh, anh ta lại có hơi sửng sốt.

“Cô có sao không?”

Giọng nói trầm thấp lại áp lực quan tâm, cũng làm Diệp Ninh xác định đây thật sự không phải là ảo giác.

Không đợi cô trả lời, Mục Văn Hạo đã nắm cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô xuống xe.

Chị Dung phản ứng càng thêm thái quá, biết là Mục Văn Hạo cứu bọn họ xong, run run rẩy rẩy miễn cưỡng tự mở cửa xuống xe, dùng cả tay lẫn chân bò xuống.

Tuy rằng cảm xúc của Diệp Ninh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng cũng đã có thể bình tĩnh đối mặt với tình huống hiện tại.

“Tôi không sao. Đây rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Cô cũng không cảm thấy sự xuất hiện của Mục Văn Hạo chỉ là trùng hợp.

Ánh mắt thâm thúy của Mục Văn Hạo giống như dính chặt lên người cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Giờ phút này, cô đứng dưới ánh trăng, thật sự giống hệt như một đóa hoa anh túc, đẹp đến trí mạng.

Mới một tháng không gặp, cô đã thay đổi thành như bây giờ.

Diệp Ninh không nhận được câu trả lời nhướng mày lên, tăng thêm âm lượng lặp lại câu hỏi lần nữa: “Ông chủ Mục, tôi đang hỏi anh rốt cuộc đây là có chuyện gì thế?”

Loading...