Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-03-10 19:12:35
Lượt xem: 7

Trên đường đi đến đó, trong đầu Diệp Ninh đã tưởng tượng đến vô số khả năng có thể xảy ra.

Có thể làm Lâm Thanh trịnh trọng như thế, Cố Phong chắc chắn bị thương không nhẹ.

Có khi nào là bị gãy tay gãy chân, bị tàn tật suốt đời không?

Cũng có thể là đầu bị thương, trở thành người thực vật, hôn mê suốt đời?

Hoặc là bị phá tướng, xấu hoắc rồi?

Chỉ cần là kiểu trọng thương mà cô có thể nghĩ đến, cô đều đã thử tưởng tượng một lần.

Rõ ràng bọn họ sắp ly hôn rồi, hiện tại Cố Phong lại xảy ra chuyện như thế, vậy có phải chuyện ly hôn cũng sẽ trở nên xa vời không?

Đáng sợ nhất chính là cô còn phải chịu trách nhiệm với người đàn ông này cả đời sao?

Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Diệp Ninh càng ngày càng khó coi, không khỏi mở miệng an ủi nói: “Đồng chí Diệp Ninh, cô nhất định phải bình tĩnh, phải kiên cường, có lẽ tình hình của liên trưởng Cố cũng không quá nghiêm trọng.”

Diệp Ninh bị cưỡng ép lôi suy nghĩ về, cô chưa bao giờ cô hi vọng Cố Phong đừng xảy ra chuyện gì như bây giờ.

Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện quân khu,

Diệp Ninh nhanh chóng chạy vào.

TBC

“Xin hỏi Cố Phong ở phòng bệnh nào?”

Cô cũng không rảnh để ý đến quá nhiều, tiện tay cản lại một y tá hỏi.

“Cô là gì của Cố Phong.”

“Vợ anh ấy.”

“Anh ấy ở phòng bệnh cuối cùng ở lầu hai, số phòng bệnh là...”

Y tá còn chưa nói xong thì Diệp Ninh cũng đã xông ra ngoài.

Đừng có bị thương quá nặng đó!

Nhất định không được bị thương quá nặng.

Diệp Ninh liên tục cầu nguyện trong lòng hết lần này đến lần khác, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thành kính đến thế này.

Chờ đến khi cô chạy đến phòng bệnh, nhìn thấy trên giường bệnh có một người đàn ông bị quấn băng gạc khắp toàn thân, một cánh tay và một chân còn bị treo lên, cô lập tức suy sụp.

Tiêu rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-93.html.]

Anh bị thương nặng đến cỡ nào thế, bị bọc thành một cái xác ướp luôn rồi?!

Toàn bộ trái tim Diệp Ninh đều run rẩy, cô vô cùng hối hận vì trước đó không nhanh chóng thúc giục Cố Phong giải quyết xong thủ tục ly hôn.

Cô run run rẩy rẩy đi đến trước giường bệnh, nhìn người đàn ông chỉ lộ ra một đôi mắt, giọng nói đều phát run.

“Cố Phong?”

Người trên giường bệnh không hề hay biết gì.

Hai chân Diệp Ninh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trước giường bệnh.

“Anh mau mở to mắt ra nhìn tôi đi! Anh có phải đã quên mất anh hứa gì với tôi không? Anh thành như thế này, tôi phải là sao đây? Hu hu hu...”

Diệp Ninh càng nói càng ảo não, càng hối hận, chảy xuống giọt nước mặt không cam lòng.

Cô còn trẻ như thế mà đã phải gánh vác một người đàn ông bị thương nặng sống hết cả đời, tương lai của cô, sự tự do của cô!!!

Càng khóc càng cảm thấy tủi thân, cuối cùng thật sự khóc nước mắt nước mũi tèm lem, ai nhìn cũng đau lòng hộ.

“Em dâu?”

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nói khó hiểu.

Diệp Ninh nhìn sang, tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt.

Bên kia có một người đàn ông đang đứng, trong trí nhớ của cô không có ân tượng gì.

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm cô năm giây, giống như đang xác định thân phận của cô, sau đó nhanh chóng bước đến.

“Diệp Ninh?”

Người đàn ông kia tiếp tục gọi tên cô.

Diệp Ninh lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn người vừa mới đến.

Đối phương cũng mặc quân trang, vẻ mặt hiền lành, nhưng mà trong mắt lại mang theo một chút kinh ngạc.

“Là tôi, anh là ai?”

Cô khóc quá lớn, cho nên hiện tại giọng nói đã hơi khàn khàn.

“Cô không nhớ ra tôi sao? Tôi là Giả Hạo, là chỉ đạo viên của đại đội Cố Phong, lúc trước khi cô đến đại đội chúng ta đã từng gặp nhau rồi.” Giả Hạo vẫn quan sát Diệp Ninh từ trên xuống dưới.

Chỉ mới một hai tháng ngắn ngủi không gặp, người phụ nữ trước mặt đã gầy đi rất nhiều, rất khác với trước kia.

Loading...