Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:37:40
Lượt xem: 24
Đường Uyển Như ở trên sân khấu nghe tiếng vỗ tay như sấm ở bên dưới, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Cô ta còn nhìn về phía chỗ Mục Văn Hạo ngồi với ánh mắt vô cùng tự tin.
Cô ta muốn cho Mục Văn Hạo tận mắt nhìn thấy, cô ta mới là trụ cột chân chính là có thể chống đỡ được phòng ca múa.
Mà cái con nhỏ Diệp Ninh kia, dù sao cũng chỉ là một đứa vô dụng không dám lộ mặt, cũng không thể lộ mặt mà thôi.
Mục Văn Hạo thấy Đường Uyển Như biểu diễn đạt được hiệu quả như thế cũng không kinh ngạc, nhưng mà so với Đường Uyển Như thì anh ta càng muốn biết Diệp Ninh sẽ ứng phó với tình huống kế tiếp như thế nào.
Tiếng âm nhạc kết thúc, Đường Uyển Như bước từng bước chân cao ngạo đi xuống.
Tiết mục biểu diễn tiếp theo chính là một bài múa náo nhiệt.
Tất cả mọi người dưới sân khấu đều đang phỏng đoán rốt cuộc tối hôm nay Diệp Tử có lên sân khấu hay xong?
Chờ đến khi vũ đạo kết thúc, ánh đèn trên sân khấu cuối cùng cũng tối xuống.
Có một vài người nhìn thấy cảnh này, bắt đầu lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Bầu không khí lập tức thay đổi ngay.
Tuy rằng mấy người Trịnh Thư Vân, Chu Phỉ không biết là có chuyện gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt của mấy người xung quanh, thần kinh cũng bắt đầu căng chặt.
Một màn lụa từ trên đỉnh sân khấu rơi xuống.
Cảm xúc của Trịnh Thư Vân lập tức bị điều động, nhanh chóng kích động nói với mấy người Lý Mạn Mạn: “Diệp Tử chuẩn bị lên sân khấu đó!”
Cô ấy đã từng nghe nói cái cô Diệp Tử này có thân phận rất thần bí, lần trước khi lên sân khấu, cô cũng đứng phía sau màn lụa biểu diễn, hoàn toàn không có ai nhìn thấy dáng vẻ chân chính của Diệp Tử.
Từng ánh mắt hoặc tò mò, hoặc cuồng nhiệt dần dần tụ tập trên sân khấu.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi bóng dáng Diệp Tử xuất hiện, hơn nữa cũng đang chờ mong màn biểu diễn của cô.
Đường Uyển Như đã thay quần áo xong đi đến bên cạnh Mục Văn Hạo, cùng những người khác chờ đợi Diệp Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-127.html.]
Nhưng mà cô ta chỉ là muốn nhìn thấy Diệp Ninh xấu mặt mà thôi.
TBC
Cô ta dùng khóe mắt nhìn về phía Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo vắt chéo hai chân, mười ngón tay nhẹ nhàng gõ, hoàn toàn không có ai đoán được giờ phút này anh ta đang suy nghĩ cái gì?
Đường Uyển Như biết mười mấy ngày nay phòng ca múa đã đầu tư rất nhiều tiền bạc và công sức để quảng bá cho Diệp Tử. Càng biết buổi biển diễn ngày hôm nay quan trọng với Diệp Tử và phòng ca múa đến mức nào.
Nhưng cho dù là thế thì người đàn ông này vẫn tùy ý cho cô ta hát bài hát kia.
Tuy rằng ở phương diện này cũng có một phần nguyên nhân là vì bọn họ có mối quan hệ thân mật, nhưng anh ta cũng là một người làm ăn, cũng biết tính rõ lợi và hại trong chuyện này.
Cho nên anh ta mới là một người điên, không có ai có thể thật sự hiểu biết anh ta, đoán được ý của anh ta.
“Văn Hạo, lúc nãy khi em đi thay quần áo có nghe nói con nhỏ Diệp Ninh kia...”
Đường Uyển Như mới nói đến đây đã bị ánh mắt lạnh như băng của Mục Văn Hạo nhìn sang ngắt lời.
Cô ta nín thở, vội vàng sửa miệng: “Diệp Tử, con nhỏ Diệp Tử kia không cần âm nhạc gì hết.”
Vào cái ngày mà Mục Văn Hạo ký hợp đồng với Diệp Ninh thì đã hạ lệnh, ở phòng ca múa Hồng Hải, không cho phép bất cứ ai nhắc đến tên thật của Diệp Ninh, cho nên đến cả cô ta cũng không ngoại lệ.
Nói xong, cô ta lập tức chờ đợi phản ứng tiếp theo của Mục Văn Hạo.
Nếu người phụ nữ kia không cần âm nhạc, vậy có nghĩa là cho dù cô có lên sân khấu thì cũng sẽ không hát.
Có lẽ cuối cùng cũng chỉ còn lại chiêu bán thảm thôi.
Nghĩ thế, tâm trạng của Đường Uyển Như vô cùng sung sướng.
Quả nhiên, Mục Văn Hạo nghe cô ta nói xong hơi nhướng mày, nhưng mà cũng chỉ thế mà thôi.
Đường Uyển Như chỉ đành tiếp tục nói: “Văn Hạo, tranh thủ hiện tại Diệp Tử còn chưa lên sân khấu, anh hủy bỏ buổi biểu diễn tối hôm nay của cô ta vẫn còn kịp đó.”