Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:38:22
Lượt xem: 25
Chờ đến khi cô rời đi rồi, người kia cũng đi đến trước mặt Giang Húc Đông.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Húc Đông, Giang Phong Lâm hoàn toàn ngẩn ngơ.
Anh ấy đang mỉm cười?!
“Húc Đông, sao em lại tự chạy ra đây thế?”
Từ một năm trước, Giang Húc Đông bị thương trong lúc thực hiện nhiệm vụ, biến thành như bây giờ, mấy người thân như bọn họ cũng không còn nhìn thấy anh ấy cười lần nào nữa.
Thân là anh họ của Giang Húc Đông, anh ta cũng thật sự không thể hiểu được, vì sao Giang Húc Đông lại sẽ thích đến nơi này?
“Em đến ngắm mặt trời mọc.”
Giang Húc Đông tiếp tục nhìn chăm chú về hướng mặt trời dâng lên, khóe môi vẫn luôn hơi cong lên.
Giang Phong Lâm lập tức ý thức được anh ấy có gì đó là lạ hỏi: “Có phải lúc nãy em gặp được người nào không?”
Lúc anh ta đến đây thì có nhìn thấy một bóng người mập mạp, trông khá giống như của một cô gái.
Không lẽ anh ấy vui vẻ như thế là vì người kia sao?!
Nếu thật sự là như thế, vậy đây chính là chuyện rất lớn đó!
Giang Húc Đông nghĩ đến gương mặt tròn trịa tràn ngập sức sống của Diệp Ninh, thật sự cảm thấy rất thú vị.
Nhất là cô gái kia lại còn cho rằng anh muốn tự tử nữa chứ.
“Ừ.”
Một chữ vô cùng đơn giản lại làm Giang Phong Lâm có chút hưng phấn, lập tức nhiều chuyện hỏi: “Ai thế? Tên gì? Sao tụi em gặp nhau vậy? Sao không giới thiệu cho anh mà đã để người ta đi mất rồi.”
Giang Húc Đông bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh ta, di chuyển xe lăn rời khỏi chỗ đó.
Giang Phong Lâm nhanh chóng đuổi theo, vẫn cứ hỏi mãi hỏi mãi.
Viện gia thuộc.
Cố Phong ở nhà bếp chung ở lầu một nấu bữa sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-142.html.]
TBC
“Liên trưởng Cố, anh còn chưa có lành hẳn mà, sao lại đi xuống đây nấu cơm rồi? Với lại mấy chuyện nấu cơm này là của phụ nữ, Diệp Ninh đâu rồi?”
Lý Kim Phượng la lối ầm ĩ xuất hiện ở phía sau Cố Phong.
Cố Phong trả lời nói: “Sáng sớm cô ấy đi ra ngoài chạy bộ rồi.”
Thật ra sáng nay lúc Diệp Ninh thức dậy thì anh cũng tỉnh, chẳng qua vẫn luôn giả bộ ngủ thôi.
Lúc ở bệnh viện, mỗi sáng Diệp Ninh cũng đều sẽ đi ra ngoài tập thể dục, cho nên dù cho không hỏi thì anh cũng biết.
Lý Kim Phượng nghe thế nhíu chặt mày: “Sống kiểu gì thế này, mình thì đi ra ngoài sung sướng, để chồng đang bị thương đi nấu cơm.”
Cố Phong cũng không quá đồng ý với cách suy nghĩ của cô ta, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Lý Kim Phượng thấy anh giống như không có phản ứng gì, cố ý nói: “Anh cứ chiều cô ta mãi đi.”
Nói xong ngước mắt nhìn về phía Vương Hinh Tuyết đang đứng ở cầu thang.
Bình thường nếu Vương Hinh Tuyết nhìn thấy Cố Phong về đều sẽ giống như ong mật thấy hoa, ước gì có thể dính lên.
Nhưng mà hôm nay cô ta lại chỉ đứng yên ở đó, nhìn về phía Cố Phong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Hinh Tuyết, em cũng xuống nấu cơm à, vừa lúc liên trưởng Cố cũng đang ở đây nè.” Lý Kim Phượng là một người rất thích nhiều chuyện, trực tiếp đi lên đón.
Lúc này Cố Phong mới để ý đến sự tồn tại của Vương Hinh Tuyết, thái độ của anh khi đối mặt với Vương Hinh Tuyết vẫn cứ như bình thường.
Vương Hinh Tuyết cứng đờ đi vào đứng bên cạnh Cố Phong và Lý Kim Phượng, cúi đầu xử lý khoai tây trong chậu.
“Liên trưởng Cố, tôi nghe ông chồng nhà tôi nói trong cuộc thi đấu võ thuật lần này các anh giành được hạng nhất toàn đoàn, cấp trên còn liên tục khen ngợi anh nữa.” Lý Kim Phượng không có việc gì tìm đại đề tài nói chuyện, giảm bớt bầu không khí xấu hổ.
“Đây là thành quả cố gắng của tất cả mọi người.” Cố Phong lễ phép trả lời.
Lý Kim Phượng giơ ngón cái với anh, sau đó lại chuyển đề tài lên người Diệp Ninh.
“Đúng rồi, Diệp Ninh cũng đã đến đoàn văn công được hơn hai tháng rồi đúng không? Không ngờ cô ta lại thật sự có thể làm người dọn vệ sinh lâu như thế.”
Mấy ngày trước đó người trong đại viện đều đang suy đoán xem rốt cuộc Diệp Ninh có thể tiếp tục kiên trì làm ở đoàn văn công được thêm bao nhiêu ngày nữa.
Vương Hinh Tuyết đột nhiên la toáng lên, làm Lý Kim Phượng đang nói chuyện hoảng sợ.