Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-03-10 22:37:57
Lượt xem: 30

Toàn bộ tự tin và kiêu ngạo của Đường Uyển Như giống như đều bị đánh nát, chỉ còn lại vô tận ghen ghét và hận thù.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Mục Văn Hạo, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải anh ta đã biết trước hết tất cả mọi chuyện rồi hay không?

Diệp Ninh lại sáng tác ra bài hát mới, sao anh ta lại không biết được chứ?!

TBC

Cho nên anh mới đồng ý dứt khoát cho cô ta hát Bị tình quấn lấy như thế, hơn nữa hoàn toàn không hề lo lắng Diệp Ninh sẽ phá hư buổi biểu diễn.

Đường Uyển Như càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương đều lộ ra màu trắng.

“Có phải anh đã biết trước rồi không?”

Bởi vì tức giận, tiếng chất vấn của cô ta còn mang theo run rẩy.

Mục Văn Hạo nhìn gương mặt vặn vẹo của cô ta, vẫn không có quá nhiều cảm xúc d.a.o động, nhưng vẫn cứ trả lời câu hỏi của cô ta.

“Tôi không biết, nhưng mà bản thân cô ấy đã biết soạn nhạc, biểu diễn ca khúc mới cũng chẳng có gì là lạ cả.

“Vì sao anh không nói cho em biết?” Đường Uyển Như đã giận đến ngu luôn rồi.

Không lẽ anh ta thật sự muốn nhìn cô ta bị loại phụ nữ này đạp xuống dưới chân sao?!

Mục Văn Hạo hơi nhướng mày, giống như vấn đề mà cô ta đưa ra cực kỳ vô lý.

“Là chính cô yêu cầu muốn hát bài hát kia.”

Mặt mày Đường Uyển Như trắng bệch, cô ta đã hiểu ý Mục Văn Hạo, những vẫn không thể nào chấp nhận được.

Tiếng đàn organ kết thúc, Diệp Ninh hoàn thành buổi biểu diễn tối hôm nay một cách hoàn mỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-129.html.]

Cô vẫn cứ cúi người chào cảm ơn giống như lần trước, sau đó đi xuống sân khấu trong vô số tiếng khen ngợi cuồng nhiệt.

Mục Văn Hạo cũng đứng dậy, chỉnh sửa lại áo vest, từ trong đám đông đi và hậu trường.

Đường Uyển Như vừa tức vừa giận, vì không để cho những người khác phát hiện ra trạng thái của cô ta, chỉ có thể theo sát phía sau.

“Quá hay? Sao lại có được một lời bài hát đẹp như thế? Giai điệu cũng rất êm tai nữa. Rốt cuộc thì cái cô Diệp Tử kia là ai, tại sao từ trước đến nay tôi đều không biết đến chứ?” Trịnh Thư Vân khiếp sợ cảm thán.

Những người khác cũng chấn động, lúc trước khi nghe Trịnh Thư Vân nói, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghi ngờ, nhưng mà hiện tại chính tai nghe được, bọn họ đều cảm thấy chuyến đi này không uổng công.

“Đúng vậy, cô ấy không chỉ hát hay mà còn đàn đàn organ rất giỏi nữa, đúng là nhân tài mà!”

“Nếu người như cô ấy đến đoàn văn công của chúng ta, chắc Vương Hinh Tuyết sẽ không có cửa gì đâu nhỉ?”

Mọi người đều kích động nghị luận, càng thêm tò mò về thân phận của Diệp Tử.

Bên phía mấy người Chu Phỉ và Tôn Manh Manh, đã qua một lúc lâu nhưng bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần.

Tôn Manh Manh thậm chí còn cảm thấy bản thân bị đả kích, cảm thấy có lẽ cả đời này cô ấy cũng đều sẽ thua kém Diệp Tử.

Nhưng mà cô ấy cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, đến cả ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Cô ấy đã hạ quyết tâm, đó chính là sẽ xem Diệp Tử như thần tượng và mục tiêu theo đuổi, cố gắng trở nên càng tốt hơn.

Còn Vương Hinh Tuyết, sau khi cô ta nghe xong tiếng hát của Diệp Tử rồi, toàn thân cảm thấy áp lực đến không nói nên lời.

Từ trước đến nay cô ta hoàn toàn không ngờ rằng thế giới bên ngoài còn có một người hát hay đến thế, không bằng được Đường Uyển Như, càng không bằng Diệp Tử, cho nên cô ta là người hát chính của đoàn văn công, lại tính là thứ gì chứ?

Có phải Lý Kiến Hoa cũng biết được chuyện này, cho nên mới vội vàng đào tạo người hát chính mới để thay thế cô ta không?

Nghĩ đến đây, cô ta thật sự cảm thấy rất khó thở, bưng ly rượu đặt trước mặt lên, lại uống một hơi cạn sạch.

Loading...