Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 252
Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:31:41
Lượt xem: 28
Đáy mắt sâu thẳm của Diệp Ninh chợt lóe lên một chút lệ khí, thay vào đó chính là vẻ cười nhạo đối với Lý Bưu.
Từ trước đến nay con người của cô đã có thù thì nhất định sẽ trả, hơn nữa còn sẽ trả gấp mười lần.
Uy h.i.ế.p tống tiền đúng là sẽ chỉ đứng trước mức án ngồi tù có thời hạn, nhưng nếu g.i.ế.c người thì sao?!
Lần này, cô muốn làm cho hai anh em Lý Bưu không còn có cơ hội xoay người!
“Được rồi, cũng trễ rồi, chúng ta phải về nhà thôi.”
Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, giơ tay vươn vai, nhìn mặt trời dần dần chạy về phía tây, cong môi mỉm cười.
Mọi chuyện đều đã kết thúc.
Phòng thẩm vấn.
“Giết người?! Không, tôi không có! Đồng chí công an, tôi có thể thề, tôi tuyệt đối không hề g.i.ế.c người! Uy h.i.ế.p tống tiền tôi đều nhận, nhưng mà tôi thật sự không có g.i.ế.c người!”
Lý Bưu nghe được Mạnh Văn lên án, bắt đầu luống cuống, rối loạn.
Tuy rằng gã ta là một người xấu không chuyện ác nào mà không làm, nhưng tuyệt đối không có can đảm đi g.i.ế.c người.
Thấy Lý Bưu thề thốt phủ nhận, Mạnh Văn nói thẳng ra tên của Tôn Khánh.
“Anh tống tiền Tôn Khánh không thành công, cho nên đã g.i.ế.c anh ta.”
Đầu óc Lý Bưu ong ong, huyết áp lập tức tăng cao.
Gã ta không roc vì sao mình lại dính phải cái tội này?!
“Tôi không có! Ngoại trừ nửa năm trước tôi có gặp Tôn Khánh một lần ra, sau đó thì không còn gặp lại anh ta nữa!”
Gã ta gân cổ lên biện giải, giống như chỉ cần làm như thế là có thể rửa sạch hiềm nghi của chính mình.
Mặt Mạnh Văn âm u như nước, vỗ mạnh vào bàn làm Lý Bưu hoảng sợ.
“Hai tháng trước anh còn từng gặp mặt Tôn Khánh một lần. Từ sau lần gặp mặt đó, Tôn Khánh đã không còn thấy tăm hơi, anh còn không mau thành thật khai báo sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-252.html.]
Quần áo trên người Lý Bưu đã ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới nhớ ra đúng là hai tháng trước Tôn Khánh đã từng đến tìm gã ta.
Nhưng mà chuyện này đã rất lâu rồi, đến cả gã ta cũng nhớ không rõ, sao mấy tên công an này lại biết rõ như thế?
TBC
Mạnh Văn cũng chỉ vừa mới nhận được manh mối do các đồng nghiệp điều tra được.
Hôm qua bọn họ nhận được Diệp Ninh, Mã Lượng và chị của Tôn Khánh đến báo công an, nói là bị Lý Bưu tống tiền.
Sau đó chị của Tôn Khánh còn báo công an nói Tôn Khánh đã mất tích hai tháng, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác, bọn họ nghi ngờ rằng Tôn Khánh đã bị Lý Bưu hãm hại.
Trong sở rất coi trọng vụ án lần này, lập tức thành lập tiểu tổ chuyên án.
Hôm nay bọn họ còn chia binh ra làm hai đường, một nhóm phụ trách bắt mấy người Lý Bưu, một nhóm còn lại thì đi điều tra sự mất tích của Tôn Khánh.
Quả nhiên bọn họ đã tìm được nhân chứng, người đó nói trước khi Tôn Khánh mất tích đã thấy Tôn Khánh đến tìm Lý Bưu.
Lý Bưu vốn dĩ cũng đã là người có hiềm nghi, hiện tại chứng cứ lại càng thêm đầy đủ.
“Đồng chí công an, tôi, tôi nhớ ra rồi. Lúc đó Tôn Khánh đúng là có đến tìm tôi, anh ta nói muốn gặp em gái của tôi, lúc đó tôi đã từ chối, sau đó anh ta đi về...”
Lý Bưu run run rẩy rẩy giải thích, lúc đó gã ta không chỉ từ chối yêu cầu của Tôn Khánh mà còn sỉ nhục anh ta nữa.
Đương nhiên, những chuyện này thì gã ta chắc chắn là không dám nói ra.
“Vậy vì sao chúng tôi lại tìm được một đôi giày của Tôn Khánh ở phía sau tường viện nhà anh?”
Đôi mắt sắc bén của Mạnh Văn giống như có thể nhìn thấu nội tâm của Lý Bưu.
Anh ta đã mang đôi giày đó đến cho chị của Tôn Khánh nhận diện, đó là đôi giày Tôn Khánh mang lúc bị mất tích.
Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ, Lý Bưu hoàn toàn không thể nào phủ nhận được.
Lý Bưu vô cùng kinh ngạc, vài giây sau, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.
“Có người vu oan hãm hại tôi! Tôi không có g.i.ế.c người, tôi thật sự không có g.i.ế.c người! Nếu là tôi g.i.ế.c Tôn Khánh, vậy vì sao tôi còn phải đến tống tiền nhà của anh ta chứ?”
Mạnh Văn thấy gã ta vẫn cứ còn hấp hối giãy dụa, đã không muốn cho gã ta thêm cơ hội nào nữa.
“Đúng vậy, anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn Khánh rồi, vậy mà còn muốn tống tiền người nhà anh ta, lương tâm của anh không thấy đau sao? Nói, t.h.i t.h.ể của Tôn Khánh đang ở chỗ nào?!”