Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 335
Cập nhật lúc: 2025-03-13 20:13:31
Lượt xem: 13
Diệp Ninh vừa mới sống sót sau tai nạn, sắc mặt đương nhiên là không đẹp đẽ gì, cô dùng sức giật cánh tay đang bị Mục Văn Hạo túm lấy về.
Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng hoàn hồn: “Hiện tại không tiện nói chuyện, cô lập tức rời khỏi nơi này, chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý là được.”
“Tôi g.i.ế.c c.h.ế.t tài xế kia, anh cảm thấy tôi có thể rời đi sao?” Sắc mặt Diệp Ninh âm u đến mức có thể vắt ra nước.
Cô là vì tự bảo vệ mình, dưới tình huống như lúc nãy, nếu người đàn ông kia không chết, vậy người c.h.ế.t chắc chắn sẽ là bọn họ.
Cho dù kết quả như thế nào thì cô cũng không có ý định trốn tránh.
Mục Văn Hạo lập tức đi đến chỗ ghế điều khiển mà người đàn ông kia ngồi kiểm tra.
Chị Dung cũng đi đến bên cạnh Diệp Ninh, theo bản năng đỡ lấy cô, hai người chống đỡ lẫn nhau.
TBC
“Diệp Ninh, cô đừng sợ, chúng ta, chúng ta chỉ là phòng vệ chính đáng...”
Chị Dung thật sự rất sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, ấp úng nói.
Diệp Ninh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hành động của Mục Văn Hạo.
Một lúc sau Mục Văn Hạo lại quay về nói: “Còn chưa chết.”
Nghe được những lời này của anh ta, Diệp Ninh lại thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù là dưới tình huống nào thì cô cũng không muốn dính phải chuyện g.i.ế.c người.
Mục Văn Hạo thò tay vào túi trong của áo trên lấy chìa khóa ra đưa đến trước mặt cô.
Diệp Ninh nhìn thoáng qua là lập tức nhận ra, đây là chìa khóa nhà anh ta.
“Cô về nhà tôi trước đi, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, chờ tôi xử lý xong chuyện chỗ này rồi sẽ lập tức quay về.”
“Tôi không...”
“Không lẽ cô muốn chờ cảnh sát đến đây điều tra, làm cho bọn họ biết mối quan hệ giữa cô và Hồng Hải sao?”
Diệp Ninh còn chưa kịp nói ra lời từ chối, đã bị Mục Văn Hạo mạnh mẽ ngắt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-335.html.]
“Cô ở lại chỗ này sẽ chỉ càng thêm phiền phức cho tôi mà thôi!”
Thái độ của Mục Văn Hạo lại vô cùng kiên quyết.
Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ninh đối diện với sự độc đoán của anh ta.
Lúc này chị Dung vội vàng đứng ra giảng hòa: “Diệp Ninh, cô cứ nghe theo sự sắp xếp của ông chủ, đi về trước đi. Ông chủ chắc chắn có tính toán riêng của ông chủ, lúc này cô bại lộ thân phận đúng là cũng không tốt lắm.”
Diệp Ninh hít thở sâu, cô cũng biết chị Dung nói rất có lý, nhưng mà vẫn không nhận lấy chìa khóa của Mục Văn Hạo.
“Tôi về nhà mình.”
“Không được! Bên kia không an toàn!” Mục Văn Hạo thậm chí không chờ cô nói xong đã nói ngay.
Diệp Ninh nhìn về phía anh ta, giống như anh ta vừa nói ra một câu nói gì đó cực kỳ ngu ngốc.
Nếu đến cả viện gia thuộc của quân khu đại viện mà còn không an toàn, vậy chỉ e là cái cái thành phố này chẳng còn nơi này thật sự an toàn nữa.
Mục Văn Hạo cũng lập tức phản ứng lại, ánh mắt liên tục đảo tới đảo lui.
“Cô nghe theo lời tôi đi, nơi này rất gần nhà tôi, hiện tại tôi cũng không thể xác định được mấy người đó còn có chuẩn bị gì khác hay không. Lỡ như trên đường cô quay về gặp được bọn họ, cũng không phải lần nào tôi cũng đều có thể chạy đến kịp lúc.”
Giọng nói của anh ta tràn ngập bất đắc dĩ, lần đầu tiên không bá đạo ra lệnh mà lại dùng giọng điệu hiền hòa, thay vì nói là thương lượng với Diệp Ninh, còn không bằng nói là đang dỗ cô thì đúng hơn.
Chị Dung trừng to mắt, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài, chị ta đã làm việc với Mục Văn Hạo rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên chị ta nhìn thấy Mục Văn Hạo có thái độ như thế này đối với phụ nữ.
“Mấy người mà anh nói là ai thế?” Diệp Ninh để ý đến trọng điểm này hơn.
Mục Văn Hạo trực tiếp nháy mắt với chị Dung.
Chị Dung lập tức hiểu ngầm: “Diệp Ninh, hiện tại thật sự không phải lúc để nói mấy thứ này, cô muốn biết thì chúng ta đến nhà ông chủ chờ ông chủ về đi, đến lúc đó ông chủ chắc chắn sẽ nói cho cô biết toàn bộ mọi chuyện.”
Nói xong lời cuối cùng, chị Dung cũng có chút chột dạ, chị ta cũng không thể quyết định thay Mục Văn Hạo được.
Mục Văn Hạo đành phải đưa chìa khóa cho chị Dung, hơn nữa thúc giục nói: “Đi nhanh đi.”
Nơi này phát ra tiếng động lớn như thế, không bao lâu sau công an sẽ chạy đến thôi.