Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:11:24
Lượt xem: 29
“Hắt xì!”
Diệp Ninh ngồi trong văn phòng của Lâm Thanh đột nhiên hắt xì, làm bầu không khí vốn dĩ có chút căng thẳng lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mười phút trước bọn họ vừa mới luyện tập xong, cô đã bị gọi đến nơi này.
Từ sau khi cô vào đoàn văn công đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Thanh.
Lâm Thanh có vẻ ngoài hiền hòa, nhưng lại có cảm giác xa cách rất khó diễn tả thành lời, làm người ta rất khó tiếp cận.
Bởi vì cô không rõ Lâm Thanh tìm cô là vì có chuyện gì, cho nên vẫn có chút gò bó sợ sệt.
Lâm Thanh quan sát Diệp Ninh, trông còn có vẻ nghiêm túc hơn lần phỏng vấn lúc trước
“Đoàn trưởng, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Diệp Ninh chủ động mở miệng, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Gương mặt lạnh tanh của Lâm Thanh lộ ra một chút ý cười.
“Đừng căng thẳng. Các lãnh đạo đều rất hài lòng về buổi biểu diễn ngày hôm qua của cô, cố ý khen ngợi cô với trong đoàn.”
Diệp Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt, trái tim đang căng thẳng cũng thả lỏng lại.
“Không phụ lòng tốt của đoàn trưởng là tốt rồi.”
Chuyện cô được Lâm Thanh cực lực bảo vệ cho gia nhập và đoàn văn công, tất cả mọi người đều đã biết, đương nhiên cũng không cần phải cố ý che giấu.
TBC
Lâm Thanh không nói gì, đứng lên, rót một chén nước đưa đến trước mặt cô.
“Tôi bảo cô đến đây là vì tôi còn muốn tìm hiểu một chút tình hình trong gia đình của của cô.”
Diệp Ninh lập tức ý thức được gì đó, tập trung tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-67.html.]
Tình hình trong gia đình mà Lâm Thanh nói đương nhiên là chỉ gia đình cô sinh sống từ nhỏ đến lớn, dù sao thì chuyện hôn nhân của cô và Cố Phong, cùng với những chuyện cô làm ở trong viện gia thuộc thì hoàn toàn không cần phải cố ý đi dò hỏi.
Mà lt sở dĩ đột nhiên muốn hỏi mấy thứ này, chỉ sợ là cũng giống như những người khác, trong lòng có thắc mắc về chuyện cô sẽ biết đàn dương cầm.
Diệp Ninh suy đoán chính xác, đầu tiên Lâm Thanh hỏi xuất thân của cha mẹ cô, lại hỏi điều kiện sinh hoạt của cô từ nhỏ đến lớn, sau đó mới đi vào vấn đề chính, hỏi cô học đàn dương cầm bằng cách gì.
Diệp Ninh không chút hoang mang lặp lại một lần nữa lý do mà cô đã ứng phó với mấy người Trịnh Thư Vân.
Lâm Thanh nghe rất nghiêm túc, chờ đến khi cô nói xong rồi mới tiếp tục nói: “Thanh niên tri thức dạy dương cầm cho cô tên gì thế?”
Diệp Ninh hơi khựng lại, không ngờ Lâm Thanh sẽ hỏi kỹ càng đến thế, hơn nữa còn bắt được trọng điểm rất quan trọng. Nhưng mà làm gì có thanh niên trí thức nào chứ, nhưng nếu không nói chắc chắn sẽ làm cho đối phương nghi ngờ.
Tuy rằng trong lòng rất hoảng, nhưng mà vẻ mặt của cô lại càng thêm bình tĩnh.
“Đoàn trưởng, tính cách của thầy tôi rất kỳ lạ, tôi đã hứa với thầy là sẽ không tiết lộ cho người ngoài biết thầy là người dạy tôi đàn dương cầm, cho nên xin cô thứ lỗi, tôi không thể trả lời vấn đề này.”
Ánh mắt Lâm Thanh hơi d.a.o động, chị ấy biết có rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn đều là nhân tài ngọa hổ tàng long, mà có một vài thời điểm, tài hoa của bọn họ sẽ trở thành gánh nặng, cho nên đưa ra yêu cầu như thế cũng chẳng có gì là lạ cả.
Huống chi từ đầu đến cuối Diệp Ninh đều biểu hiện rất bình tĩnh, chị ấy sẽ không bao giờ ngờ được rằng cô đang nói dối.
“Được rồi, vậy tôi không hỏi nữa.”
Diệp Ninh như trút được gánh nặng, coi như đã vượt qua cửa ải lần này.
Lt đã nắm giữ toàn bộ tin tức của cô, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
“Hồ sơ của cô đã đến công đoàn được gần một tháng rồi, cố gắng biểu hiện cho tốt, tranh thủ nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình này.”
Diệp Ninh đã nghe ra được ý mà chị ấy muốn ám chỉ, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Ra khỏi văn phòng của Lâm Thanh, Diệp Ninh mới phát hiện lòng bàn tay của cô đã toát mồ hôi.
Lúc nãy vẫn khá nguy hiểm, chỉ cần cô lộ ra một chút khác thường, chắc chắn sẽ bị lt nhìn ra manh mối, đến lúc đó thật sự là dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.