Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:32:55
Lượt xem: 10
Hiện tại Diệp Ninh cũng coi như đã thay đổi hoàn toàn, có thay đổi rất lớn, mà tình hình hiện tại của Cố Phong rõ ràng cũng không thể nhắc lại chuyện ly hôn nữa, vậy đương nhiên là phải chung sống với nhau cho tốt.
Cố Phong nhìn dáng vẻ Giả Hạo vừa quan tâm lại vừa nhiều chuyện, bất đắc dĩ thở dài nói.
“Có.”
Hai mắt Giả Hạo lập tức phát sáng, hiển nhiên câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của anh ấy.
“Nói nghe xem nào, hai người về quê đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Phong cười, chỉ là nụ cười kia còn mang theo một chút cảm giác vô lực không nói nên lời.
“Sau này chúng tôi sẽ không cãi nhau nữa, hiện tại chắc có thể coi như là...”
Nói đến đây anh bị mắc kẹt.
Vợ chồng sao?
Chắc là không tính.
Kết hôn nửa năm, bọn họ còn chưa từng phát sinh quan hệ thực chất nào, hơn nữa hiện tại Diệp Ninh chỉ muốn ly hôn với anh.
Bạn bè sao?
Chắc là cũng không tính.
Ít nhất bạn bè cần phải hợp ý nhau, có tình bạn.
Người xa lạ sao?
Nhưng bọn họ lại sống cùng nhau, vinh dự cũng liên quan mật thiết với nhau.
Anh im lặng chừng mười mấy giây, dưới ánh nhìn chăm chú của Giả Hạo, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Mối quan hệ kết nhóm sống chung đi.”
“...”
Giả Hạo không hiểu cho lắm.
“Cái gì gọi là kết nhóm sống chung với nhau?”
“Chính là không quấy nhiễu lẫn nhau.” Cố Phong hiếm khi mà giải thích, mà đây cũng là nguyên văn của Diệp Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-276.html.]
“Hai vợ chồng cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, sao có thể không quấy nhiễu lẫn nhau? Rốt cuộc hai người đang làm cái gì thế?” Giả Hạo nhíu chặt mày lại thành bánh quai chèo.
Bởi vì trước kia Diệp Ninh đã tạo ra lời đồn tối hôm đó cô và Cố Phong ngủ sập giường, cho nên gần như tất cả mọi người đều đã cho rằng Cố Phong và Diệp Ninh đã ở bên nhau từ lâu rồi.
Dù sao thì dựa theo tính cách ngang ngược của Diệp Ninh, nếu thời gian dài như thế mà Cố Phong còn không đụng vào cô, cô chắc chắn sẽ quậy banh nóc.
Cố Phong thở dài, mắt nhìn ra phương xa.
Đúng vậy, anh cũng rất muốn biết rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì.
“Làm như thế hoàn toàn không được!”
Rõ ràng đã quá thời gian tan ca rồi, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa vẫn còn ở trong phòng luyện tập căng thẳng thảo luận.
Mà trước mặt hai người lại bày một đống bản thảo tập luyện.
Bọn họ đều biết rất rõ trong buổi biểu diễn liên hợp này, bọn họ muốn thắng đoàn văn công Tây Nam là chuyện không thể, cho nên điểm đột phá duy nhất chính là thiết kế và hiệu quả tiết mục.
Các ca khúc và nhạc khúc biểu diễn bình thường hoàn toàn không có gì đặc sắc và bất ngờ, cho dù tiếp tục luyện tập thêm một trăm năm nữa thì cũng chỉ đạt được hiệu quả như bây giờ. Bọn họ cần phải sáng tác ra một ca khúc mới, một ca khúc đủ để làm người ta cảm thấy chấn động.
Nếu có được một tiết mục như thế, như vậy nói không chừng sẽ có thể bù đắp được khuyết điểm thua kém về mặt biểu diễn và diễn tấu.
Nhưng mà sáng tác ca khúc mới cũng không phải đơn giản, thời gian để lại cho bọn họ cũng chỉ có một tháng ngắn ngủi.
Trong hơn một tháng này, bọn họ không chỉ phải sáng tác ra ca khúc mới mà còn cần đội ca hát và dàn nhạc phối hợp biểu diễn một cách hoàn mỹ, hai người bọn họ cảm nhận được áp lực từ trước đến nay chưa từng có.
“Tôi cũng không tin dựa vào năng lực của hai người chúng ta, trong vòng một tuần không sáng tác được bài hát mới này!”
Lý Kiến Hoa nắm bút, xương ngón tay cũng đã biến thành màu trắng.
Từ Minh Vũ lộ ra vẻ mặt đưa đám: “Anh nghiêm túc đó hả?”
TBC
Trước kia nếu để bọn họ thiết kế một tiết mục biểu diễn mới, từ sáng tác đến luyện tập rồi đến khi biểu diễn chân chính ít nhất cũng cần khoảng ba tháng.
Hiện tại bọn họ thật sự là đang nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lại còn phải chịu áp lực lớn như thế, đây rõ ràng là chuyện không thể hoàn thành được.
Lý Kiến Hoa lộ ra vẻ mặt quyết tâm: “Tôi đã gọi điện thoại về nhà rồi, mấy ngày nay tôi đều sẽ ở lại đoàn văn công để sáng tác ca khúc mới.”
“Anh định chơi liều tới cùng hả?” Từ Minh Vũ cũng lên tinh thần.
Ánh mắt Lý Kiến Hoa d.a.o động kịch liệt, hùng hồn nói: “Không thử buộc mình một lần thì làm sao biết mình có làm được hay không chứ!”