Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-03-11 20:32:26
Lượt xem: 15

Đêm khuya vắng lắng,

Lý Bưu hùng hùng hổ hổ mắng, nhưng vẫn không thể cản được sự thật rằng gã ta đã bị người trong sòng bạc quăng ra ngoài.

“Ông đây có tiền! Hôm nay tụi mày dám đối xử với ông đây như thế này, chờ ngày mai ông đây đánh thắng, tao lấy tiền chọi c.h.ế.t tụi mày!”

Gã ta vừa lảo đảo rời đi, vừa đào đào túi tiền trống trơn.

Xác định bên trong thật sự không còn lại xu nào, gã ta giơ chân đá vào tảng đá ven tường.

TBC

Nhưng mà tiếp theo người kêu rên lại chính là gã.

Ngón chân cái bị đá trúng đau muốn chết, gã vốn đã có hơi say trực tiếp đứng không vững, ngã phịch xuống đất.

“Mẹ nó! Ông đây sẽ không thua cả đời!”

Gã ta vẫn cứ không cam lòng mắng, không hề ý thức được đã có một bóng đen đang chậm rãi tiếp cận mình từ phía sau.

Gã đang chuẩn bị đứng lên thì một cái bao tải trực tiếp trùm lên trên đầu gã ta.

Đối phương hành động rất nhanh nhẹn, không cho gã ta một giây nào để phản ứng, lập tức tay đ.ấ.m chân đá liên tục.

Lý Bưu bị đánh kêu la oai oái, muốn đánh trả, nhưng đối phương rõ ràng biết đánh chỗ nào sẽ đau nhất, đánh cú nào là muốn mạng cú đó.

Đang lúc gã ta cho rằng mình sắp bị đánh c.h.ế.t thì đối phương lại đột nhiên dừng tay lại.

Một giây.

Hai giây.

Gã ta dùng sức kéo phăng cái bao tải ra, muốn nhìn thấy rõ là ai đêm hôm khuya khoắt đi đánh lén mình, nhưng mà ngõ nhỏ tối om đã không còn có một bóng người nào nữa.

“Mẹ nó, đậu má, bà nội cha nó!”

Đầu Lý Bưu sưng to như đầu heo, xương sườn ít nhất gãy hai cây, toàn thân vô cùng chật vật. Cố nhịn đau từ trên đất bò dậy, gân cổ lên chửi bậy, làm cho chó ở xung quanh đều sủa inh ỏi.

“Hộc! Hộc!”

Trong bóng đếm, Diệp Đống bịt khăn che mặt màu đen chạy một hơi mấy dặm.

Xác định Lý Bưu chắc chắn không có đuổi theo, cậu thật sự quá sung sướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-213.html.]

Cậu cũng không đi một mình, cậu còn chưa gan đến mức đó.

Diệp Ninh đi theo bên cạnh cậu, cho dù vừa mới chạy nhanh như thế nhưng hơi thở của cô còn vững vàng hơn Diệp Đống rất nhiều.

“Chị, lúc nãy chị có nghe tiếng tên Lý Bưu kia kêu rên không? Thật sự là quá sung sướng!”

Mấy ngày nay Diệp Đống thật sự là bị Lý Bưu ăn h.i.ế.p quá nhiều, nhất là hôm nay còn bị đối phương tống tiền một khoản tiền lớn như thế, tuy rằng chuyện này coi như đã giải quyết, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất bực bội.

Không ngờ đến tối hôm nay, cậu đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị Diệp Ninh lôi đầu ra khỏi giường.

“Có muốn đi trút giận không?”

Lúc đó Diệp Ninh chỉ hỏi cậu một câu như thế.

Tuy rằng cậu không biết đêm hôm khuya khoắt thế này Diệp Ninh muốn đi đâu làm gì, nhưng vẫn rón ra rón rén đi theo cô ra khỏi nhà.

Bọn họ vẫn luôn canh ở một chỗ cách sòng bạc không xa, mãi đến khi Lý Bưu từ bên trong đi ra.

Diệp Ninh nhìn gương mặt hưng phấn của Diệp Đống, trên mặt cũng có chút ý cười.

“Chị, chị thật sự can đảm thật ghê!”

Hiện tại Diệp Đống thật sự đã bội phục Diệp Ninh sát đất luôn rồi.

Tuy rằng trước kia Diệp Ninh cũng thường hay dẫn cậu đi kiếm chuyện, nhưng mấy lần đó đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hôm nay đến cả loại người như Lý Bưu mà cũng bị bọn họ đánh cho nửa sống nửa chết.

“Thoải mái chưa?” Diệp Ninh như cười như không nhìn cậu.

Diệp Đống gật đầu như giã gạo gói: “Nhưng mà em vẫn còn tiếc năm trăm đồng kia.”

Số tiền lớn như thế đủ để cậu đi ra ngoài cưới một cô vợ xinh đẹp về.

“Không cần phải tiếc, số tiền kia chỉ là dùng để câu cá.” Diệp Ninh nhẹ giọng lầm bầm.

Diệp Đống nghe không hiểu lắm, nhưng mà cậu cũng không cần hiểu, dù sao hiện tại chị cậu nói cái gì thì chính là cái đó.

“Chị, chờ Lý Bưu lấy lại tinh thần, gã có đoán được là chúng ta đánh không?”

Cậu hưng phấn xong lại nhịn không được sợ hãi, dù sao thì Lý Bưu cũng không dễ chọc.

Loading...