Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-03-13 20:14:40
Lượt xem: 1
Chờ đến khi Trịnh Thư Vân đi ra ngoài, trong phòng hoàn toàn yên lặng lại, Diệp Ninh ngáp dài, bỏ cuốn sách trong tay xuống, trực tiếp đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời vừa mới sáng không bao lâu, bên ngoài đã vang lên không ít tiếng bước chân.
“Diệp Ninh, Thư Vân, hai cô thức dậy chưa?”
Giọng của Từ Minh Vũ ở bên ngoài cửa vang lên.
Diệp Ninh mơ mơ màng màng mở to mắt, đáp lại: “Dậy rồi.”
“Các cô mau thức dậy rửa mặt đi, tôi đi gọi những người khác.”
Từ Minh Vũ còn căng thẳng hơn bọn họ rất nhiều, không ngờ lại đi gõ cửa từng phòng gọi các thành viên trong đội thức dậy.
Diệp Ninh sờ soạng tìm đồng hồ đặt bên gối, sáu giờ hai mươi lăm phút.
Buổi biểu diễn liên hợp sẽ bắt đầu lúc chín giờ rưỡi sáng, bọn họ cần đến sân khấu biểu diễn trước một tiếng để chuẩn bị, nhưng mà cho dù là như thế thì bây giờ cũng quá sớm rồi.
“Mấy giờ rồi?” Trịnh Thư Vân ở trong ổ chăn nỉ non hỏi.
“Sáu giờ rưỡi. Cô có thể ngủ thêm lát nữa, tôi đi rửa mặt trước.” Diệp Ninh mặc quần áo vào, đi xuống giường.
Trịnh Thư Vân còn đang ước gì như thế, nghiêng người ngủ tiếp.
Chờ Diệp Ninh rửa mặt xong đi ra, đột nhiên nghe được tiếng kêu to khàn khàn, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng nói chuyện.
Trịnh Thư Vân từ trong ổ chăn ngồi bật dậy, không còn chút buồn ngủ nào nữa.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”
Rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mặt Diệp Ninh vô cùng căng thẳng, đi ra khỏi cửa phòng.
Trịnh Thư Vân dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, cũng đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-356.html.]
Hành lang bên ngoài toàn là thành viên của đoàn văn công, mà những người này đều đứng chắn trước một cửa phòng.
Trịnh Thư Vân kéo Diệp Ninh chen vào bên trong.
Không chỉ có Từ Minh Vũ có mặt mà Lý Kiến Hoa, Hà Khôn cũng đang ở chỗ này.
Mà Tôn Manh Manh thì đang ngồi trên ghế, khóc không thành tiếng.
Sắc mặt Lý Kiến Hoa vô cùng khó coi, chống nạnh, liên tục đi tới đi lui.
“Tại sao lại như thế hả? Tôi đã dặn đi dặn lại các cô rất nhiều lần rồi, nhất định phải bảo vệ cổ họng mình cho tốt, vậy mà đến thời khắc quan trọng nhất lại xảy ra vấn đề...”
Anh ấy vừa tức vừa sốt ruột, giọng điệu khi nói chuyện cũng chẳng mấy hiền hòa.
Người mở miệng không phải Tôn Manh Manh, mà là bạn cùng phòng Lý Đồng của Tôn Manh Manh.
“Đội trưởng, chuyện này thật sự không thể trách Manh Manh được. Vì giữ vững trạng thái, cơm chiều ngày hôm qua Manh Manh ăn toàn những món ăn có khẩu vị nhạt, hơn nữa trước khi đi ngủ vẫn còn rất bình thường.”
“Đội trưởng, xin lỗi.,,”
Tôn Manh Manh siết c.h.ặ.t t.a.y thành hình nắm đấm, dùng hết toàn lực mới cố nén được nước mắt.
Cô ấy vừa mở miệng, lập tức làm tất cả mọi người trong phòng đều hít hà.
Giọng của cô ấy khàn đặc, mỗi khi nói ra một chữ đều phải mất rất nhiều sức lực,
TBC
Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân nhìn nhau, sắc mặt của hai người cũng đều rất nghiêm túc.
Sắp sửa phải lên sân khấu biểu diễn rồi, vậy mà cuống họng của người hát chính là xảy ra vấn đề lớn như thế, cũng khó trách mấy người Lý Kiến Hoa sẽ sốt ruột đến mức này.
Diệp Ninh nghe được những lời Lý Đồng vừa mới nói, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Tôn Manh Manh không phải là người lỗ mãng, cô ấy cực kỳ chú trọng đến buổi biểu diễn lần này, sao có thể vô ý như thế được chứ.
Hay là còn có chuyện bí ẩn gì mà người khác không biết đến?!
Nghĩ đến đây, Diệp Ninh theo bản năng nhìn vào đám đông, tìm kiếm bóng dáng của Vương Hinh Tuyết.