Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 1: Trung Cổ - Hạ Nhầm Cổ Rồi
Cập nhật lúc: 2025-01-22 03:13:20
Lượt xem: 236
Sau lần thứ một trăm bị Lục Vô Cữu đánh bại, Liên Kiều thề rằng, sẽ có một ngày nàng đạp hắn dưới chân, hung hăng nhục mạ.
Vì vậy, nàng quyết định lén lút hạ cổ hắn.
Kế hoạch rất chu toàn, chỉ là xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ…Hình như nàng hạ nhầm cổ rồi!
Lúc này, Liên Kiều nhìn nam nhân cổ áo hơi mở, nước mắt hối hận không kìm được mà… chảy ra từ khóe miệng.
Đến nước này rồi mà nàng vẫn giữ phong thái đại tiểu thư. Mắt tròn xoe, trừng trừng nhìn Lục Vô Cữu, lớn tiếng:
"Không được lại đây! Ta không hề muốn chạm vào ngươi! Nếu ngươi dám động tay động chân, ta sẽ chặt ngươi thành tám khúc, ném xuống dòng nước bẩn nhất!"
Hắn nhướng mày, nhẹ nhàng đáp: "Được thôi, nhưng… nếu trước khi nói, nàng có thể rút tay ra khỏi áo ta, rồi đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, ta nghĩ lời nói của nàng sẽ có sức thuyết phục hơn."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Liên Kiều cúi đầu, mới phát hiện tay mình không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo Lục Vô Cữu, thậm chí còn vô sư tự thông mà vuốt ve.
Gần như sắp lột sạch áo của người ta rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-1-trung-co-ha-nham-co-roi.html.]
Kẻ háo sắc lại chính là nàng.
Liên Kiều như bị lửa thiêu, nhanh chóng rụt tay lại, hai tay ôm chặt lấy mình.
“Là do cổ độc c.h.ế.t tiệt này, không liên quan đến ta!”
Lục Vô Cữu ung dung vuốt lại cổ áo bị nhàu: “Ta còn tưởng là nàng không kìm lòng được.”
Liên Kiều nhíu mày thanh tú: “Ngươi nghĩ ta điên rồi sao?”
“Ồ?” Lục Vô Cữu trí nhớ cực tốt, lật lại nguyên nhân hậu quả, “Nhưng ta nhớ rõ hôm nay rõ ràng là nàng truyền thư cho ta nói Hậu Sơn có yêu vật xuất hiện, sau đó lại thả cổ, nếu không phải cố ý, tại sao nàng lại gọi ta đến?”
“Ta chỉ muốn làm nhục… khụ, chỉ là vô tình thôi. Ta nào biết cổ này sẽ biến thành thế này.”
Liên Kiều chột dạ, “Trong sách rõ ràng không nói như vậy…”
Lục Vô Cữu không hề lay động: “Lần trước nàng cũng nói như vậy, còn có lần trước nữa, lần trước nữa… Năm nay mới qua bốn tháng, nàng đã xin lỗi ta năm lần rồi.”
“Ta nhớ không lâu trước đây, ta bắt được nàng bỏ một nắm bã đậu vào chén trà của ta, lúc đó nàng đã ngụy biện thế nào nhỉ, à, nói mình bị táo bón, vô tình bỏ nhầm, lần này lại làm sao nữa, một mình cô đơn khó chịu, nên bỏ nhầm cả cổ?”