Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 286
Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:37:10
Lượt xem: 362
Thao Thiết nhanh chóng hóa thành con thú khổng lồ cõng Lục Vô Cữu rời đi.
Còn Liên Kiều, lau khô nước mắt, đeo mặt nạ, cầm kiếm đứng đó, xoay người chắn thiên quân vạn mã đang đuổi theo hắn.
Trước đây Liên Kiều rất ngây thơ, cho rằng tu luyện là để trở nên mạnh mẽ, để giành vị trí số một, để trừ gian diệt bạo, để theo đuổi đại đạo.
Giờ phút này, nàng bỗng nhiên nhận thức rõ ràng ý nghĩa sâu xa hơn của việc tu luyện, đó chính là bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Không thể để lộ thân phận, nên không thể dùng thuật pháp hệ thủy, nàng đánh trả rất khó khăn.
Xương cốt như muốn bị linh lực nghiền nát, xiêm y thấm đẫm m.á.u tươi, ngay cả gò má nàng vẫn luôn nâng niu cũng bị kiếm phong cứa rách.
Từ nhỏ đến lớn, Liên Kiều chưa từng đau đớn đến thế này.
Đều tại Lục Vô Cữu!
Khiến nàng chịu bao nhiêu khổ cực.
Thậm chí, vừa rồi lúc chia tay, Liên Kiều còn buộc túi thơm đựng bốn mảnh vỡ vào thắt lưng hắn, chắc hắn rời đi không lâu sẽ phát hiện ra.
Thực ra Liên Kiều cũng không biết những mảnh vỡ này có tác dụng gì, nhưng khi để ý một người, nàng luôn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho hắn.
Liên Kiều muốn hắn sống sót, cho nên dù những mảnh vỡ này là thứ nàng phải tốn bao nhiêu công sức mới có được, nàng cũng không tiếc.
Vì vậy, hắn nợ nàng nhiều như thế, nhất định phải sống sót, nếu không dù hóa thành tro bụi, nàng cũng sẽ không buông tha hắn, đời sau, đời sau nữa cũng phải bám riết lấy hắn đòi nợ.
Cứ thế mắng hắn suốt nửa canh giờ, cuối cùng cũng gắng gượng đến khi mặt trời ló dạng.
Mặt trời đỏ tươi nhô lên, ánh bình minh rực rỡ.
Với tốc độ của Thao Thiết, giờ này chắc không ai đuổi kịp nữa, không ai biết Lục Vô Cữu sẽ đi đâu, kể cả nàng.
Thế nên Liên Kiều không dây dưa nữa, xoay người nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Mình đầy máu, ý thức mơ hồ, nàng đã không còn nhớ rõ cuối cùng mình đã thoát khỏi những kẻ tiếp tục truy đuổi như thế nào, dường như là Yến Vô Song kéo nàng lên khỏi mặt nước, lại dường như là Chu Kiến Nam cõng nàng từ Hậu Sơn lặng lẽ trở về.
Tóm lại, ký ức cuối cùng của Liên Kiều là cha nhìn thấy nàng mình đầy máu, đau lòng mắng nàng.
Liên Kiều biết mình là một đứa con không để cha yên lòng.
Từ khi sinh ra đã không để cha được nghỉ ngơi một khắc nào, mảnh vỡ vất vả lắm mới thu thập được cũng bị nàng đem cho người khác, thậm chí còn có thể liên lụy đến chức vị Chưởng môn của cha.
Nhưng lần thả Lục Vô Cữu này đi, nàng đã ngụy trang từ đầu đến cuối, cho dù có người nghi ngờ, cũng không tìm được chứng cứ…
Trong sự thấp thỏm và áy náy, Liên Kiều nắm chặt lấy tay áo cha, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-286.html.]
Một tháng sau, đỉnh Côn Ngu.
Đêm khuya thanh vắng, đột nhiên kim quang chiếu rọi khắp nơi, mây lành đầy trời, sáng như ban ngày.
Kim quang bảy ngày không tắt, Côn Ngu cũng bảy ngày không ngủ.
Bảy ngày này, hầu như tất cả tu sĩ đều tụ tập về tiểu thành Côn Ngu, hoặc kinh ngạc, hoặc nghi hoặc, hoặc sợ hãi.
Cho đến rạng sáng ngày thứ bảy, trong mây lành bỗng vang lên tiếng sấm ầm ầm, tiếp theo là tia sét tím rung chuyển trời đất, sau tám mươi mốt đạo thiên lôi, giữa trưa, chỉ thấy một con rồng đen phá mây bay ra.
Rồng bay vạn dặm, vạn chim chầu về.
Lúc này, mọi người mới hiểu ra thì ra là có người phi thăng.
Bách tính đồng loạt quỳ rạp xuống đất, bái lạy thần tích.
Còn các tu sĩ nhìn vảy đen quen thuộc kia thì như bị sét đánh ngang tai.
Bọn họ đều biết rõ đây là ai - Lục Vô Cữu.
Quả nhiên, không lâu sau, con rồng đen vừa hóa thần ngay tại chỗ biến thành đọa thần.
Trong nháy mắt, mây lành bị hắc khí nhuộm đen, sấm chớp đan xen, trời đất tối sầm như đêm đen, vạn yêu xuất hiện.
Các tu sĩ định vây bắt còn chưa kịp ra tay, đã bị đuôi rồng quét qua mang theo lôi hỏa, thiêu thành tro bụi.
Sự tương phản nghiền nát như vậy, không còn ai dám tùy tiện đến gần.
Lại qua vài ngày, Côn Luân Thần Cung mở cửa trở lại.
Tin tức truyền ra, toàn bộ tu chân giới đều hoảng loạn, bàn tán xôn xao.
Trên dưới Thiên Ngu đều ngồi không yên.
Rất nhanh, tu chân giới liền nhất trí đối ngoại, diệt trừ mối hận, tiêu diệt đọa thần, hiệu lệnh tập hợp phát ra khắp thiên hạ, người có nghĩa khí trên đời đều tập trung về Vô Tướng Tông, cùng bàn bạc kế hoạch diệt trừ tà ma.
Tuy nhiên, thần linh coi tu sĩ như kiến hôi, dưới sự bao vây của vạn yêu, cuộc vây bắt của tu sĩ giống như châu chấu đá xe, không chịu nổi một kích.
Địa bàn của Thần Cung ngày càng mở rộng, chỉ trong vòng một tháng đã thu phục hàng trăm thành trì xung quanh, hướng đông tiến thẳng đến Thiên Ngu, hướng bắc thì nhìn chằm chằm vào Cối Kê.
Đã đến nước này, tu chân giới không phải là không nghĩ đến việc nghị hòa.
Nhưng ngay cả người Thiên Ngu phái đi cũng bị thiêu thành tro bụi, những nhà khác nào còn dám nhiều lời.
Thậm chí, nghe nói yêu tộc phụ thuộc Thần Cung nếu lỡ chọc giận vị này, cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi bất cứ lúc nào.
Đọa thần không giống thần, trong cơ thể có ma khí quấy phá, hỉ nộ vô thường, tâm tình thay đổi thất thường, căn bản không phải là người có thể ngồi xuống nói chuyện được.
Trong khoảng thời gian này, những người từng tiếp xúc với Lục Vô Cữu đều thở dài, cảm thán thiên tài kiệt xuất ngày xưa sao lại đi đến bước đường này.