Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-01-27 04:11:32
Lượt xem: 185
Liên Kiều đắc ý vô cùng, bắt chước dáng vẻ của Lục Vô Cữu gõ gõ bàn, còn cố tình lên giọng: "Cũng không có gì, gọi ngươi ra là muốn ngươi bóc nho cho ta."
Thao Thiết trợn to mắt: "Nho? Nhưng chẳng phải ngài không ăn đồ trồng dưới đất sao, nói là thấy có mùi lạ?"
Liên Kiều ồ lên một tiếng, hóa ra Lục Vô Cữu kén ăn như vậy là vì thấy có mùi lạ? Nàng còn tưởng hắn cố tình làm màu, để thể hiện mình khác biệt chứ!
Nhưng mà, rốt cuộc là mùi lạ gì?
Liên Kiều càng tò mò, hôm nay nhất định phải nếm thử.
Nàng hắng giọng: "Cái này sao, thỉnh thoảng cũng phải hòa mình với dân chúng, nếm thử đồ ăn của người thường."
Thao Thiết gãi đầu, cảm thấy chủ nhân hôm nay thật lạ. Nhưng chủ nhân khó có khi sai bảo nó làm những việc thân cận này, Thao Thiết không những không phiền, còn thấy rất vui vẻ.
Nó bưng đĩa, xắn tay áo, hì hục chuẩn bị trổ tài, đúng lúc này, trong khóe mắt, nó đột nhiên liếc thấy "Liên Kiều" mặc một bộ váy tiên nữ màu vàng ngỗng đứng bên cạnh bồn tắm, lập tức giật mình: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lục Vô Cữu khựng lại, có chút không quen Thao Thiết dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Nhưng hắn lại càng lười nói nhiều, bèn nói như thường lệ: "Ngươi nhìn cho kỹ, đây là phòng của ta."
Thao Thiết nhìn quanh bốn phía, mắt càng trợn to hơn: "Phòng của ngươi? Vậy chủ nhân sao lại ở đây, chẳng lẽ ngươi nửa đêm canh ba không có ý tốt, cố tình gọi chủ nhân đến, định giở trò đồi bại với người? Còn có bồn tắm, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn trộm chủ nhân tắm... Ta biết ngay mà!"
Vừa nói Thao Thiết đã tự mình tưởng tượng ra một màn kịch lớn, đồng thời cảnh giác chắn trước mặt "chủ nhân".
Liên Kiều đứng xem chủ tớ trở mặt, trong lòng cười lớn, ngươi cũng có ngày hôm nay! Cuối cùng cũng biết ngày thường Thao Thiết bắt nạt nàng như thế nào rồi chứ?
Sắc mặt Lục Vô Cữu quả nhiên rất khó coi, cau mày nói: "Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Thao Thiết nào có tin: "Hừ, tâm tư của ngươi ta còn không biết sao? Ngươi nhất định đang giấu giếm điều gì đó, như vậy đi, chủ nhân đã muốn ăn nho, thì ngươi bóc đi?"
Lục Vô Cữu lại bị sai bảo một lần nữa, hơi nheo mắt: "Ngươi đang ra lệnh cho ta?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thao Thiết ưỡn ngực: "Ra lệnh cho ngươi thì đã sao, việc nhỏ như vậy ngươi cũng không chịu làm, còn dám nói không có ý đồ xấu với chủ nhân?"
Nói hay lắm, nói quá hay, Liên Kiều thầm vỗ tay trong lòng, rất là hả hê.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Thao Thiết nàng lại không thích nghe lắm.
"Hừ, thật là phụ lòng chủ nhân đối xử tốt với ngươi, lần trước người cứu ngươi bị thương tay, ngươi còn chưa báo đáp đấy, một đĩa nho nho nhỏ thì tính là gì, trên tay ngươi chỉ mọc mầm, chứ đâu phải không có tay!"
Ê, nói vậy là không đúng rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-82.html.]
Lục Vô Cữu đối xử với nàng chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa hắn bị thương tay chẳng phải là muốn tranh công với nàng sao?
Liên Kiều cau mày rất muốn đính chính lại nó, kỳ lạ là, Lục Vô Cữu nhướn mày, lại đồng ý: "Ngươi nói cũng không phải không có lý."
"..."
Hôm nay hắn quá khác thường rồi, lúc nên tức giận thì không tức giận, lúc nên lạnh mặt thì lại tính tình rất tốt.
Nhưng mà, kệ hắn, dù sao ai bóc cũng được, nàng chỉ cần nằm trên ghế chờ ăn là được rồi.
Vì vậy, Liên Kiều lại nằm thoải mái, bốc một quả nho, nhưng vừa đưa lên miệng đã nhổ ra.
Phì, nho ngon lành sao đến miệng Lục Vô Cữu lại không ngọt cũng không chua, chỉ có một mùi vị kỳ lạ nhỉ?
Hèn chi Lục Vô Cữu không ăn những thứ này.
Không muốn ăn nho nữa, Liên Kiều lại nảy ra ý định đọc sách, tìm việc cho Thao Thiết làm: "Đi, lấy cuốn "Sổ tay mèo con" trên giá sách của ta lại đây, ta muốn từ từ thưởng thức."
Thao Thiết rõ ràng ngây người, giọng nói lắp bắp: "Cái, cái gì, chủ nhân, người muốn nuôi mèo sao?"
"Cái này sao..." Liên Kiều làm ra vẻ bí hiểm, "Ngươi không thấy mèo rất đáng yêu sao?"
Câu này nói rất khéo léo, có thể nuôi, cũng có thể không nuôi.
Thao Thiết lập tức cảm thấy nguy cơ: "Chủ nhân, người đừng để vẻ ngoài ngoan ngoãn của mèo con lừa, tính khí của chúng rất lớn đấy!"
Liên Kiều nhướn mày: "Ồ? Tính khí lớn như thế nào?"
Để bảo vệ địa vị của mình, Thao Thiết nghiêm nghị nói: "Mèo con đều rất kiêu ngạo, nuôi nó rồi chủ nhân phải dỗ nó hàng ngày, nếu không may chọc nó không vui, nó sẽ nổi giận ngay tại chỗ, còn có thể cào cắn người. Hơn nữa nuôi mèo còn rất đắt đỏ, ngày nào cũng đòi hỏi cái này cái kia, ăn uống ở đều phải lo lắng, rất tốn kém. Nói nữa, mèo còn rất ngốc, linh trí không cao, người đối xử tốt với nó, nó cũng không hiểu, còn không nghe hiểu lời người nói. Thứ phiền phức như vậy, chủ nhân nhất định phải suy nghĩ kỹ!"
Liên Kiều nghe kỹ xong, thấy cũng khá có lý.
Các công tử nhà khác không nuôi bạch hổ thì nuôi giao long, không thì cũng nuôi một con sói bên cạnh cho oai, tại sao Lục Vô Cữu lại muốn nuôi một con mèo phiền phức mà chẳng có tác dụng gì như vậy?
Thế nhưng đúng lúc này, Lục Vô Cữu đã bóc xong nho, đẩy đĩa đến trước mặt Liên Kiều, lại nói bóng gió: "Nuôi mèo cũng có cái thú vị của nuôi mèo."
Liên Kiều ngạc nhiên nói: "Rốt cuộc thú vị ở chỗ nào?"
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Nàng không thấy, nhìn nó làm trời làm đất, nháo tới nháo lui rất thú vị sao?"
Liên Kiều giật mình, không ngờ đấy, Lục Vô Cữu lại thích loại mèo tính khí thất thường này?