Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-01-26 09:12:51
Lượt xem: 191
Hắn không nói nhiều lời, nhanh chóng tiến lên nắm chặt cành đào đang siết cổ nàng, nhưng cành đào này như có mắt, móc vào cổ hắn ép hai người lại với nhau, sau đó lại muốn siết c.h.ế.t cả hắn.
Nếu đổi lại là cành đào bình thường, c.h.é.m đao thiêu lửa cũng không thành vấn đề, phiền phức là cành đào này giống như m.á.u thịt của Liên Kiều, chỉ cần hơi kéo một cái, nàng liền đau đến mức mặt mày méo mó.
"Nhịn một chút."
Lục Vô Cữu chỉ có thể dùng hai tay từng chút từng chút bẻ những cành đào quấn tới, đợi đến khi hắn cuối cùng cũng bẻ được cành đào quấn quanh cổ Liên Kiều, Liên Kiều thở hổn hển một hơi: "Đồ quỷ quái này, dọa c.h.ế.t bản tiểu thư rồi!"
Tuy nhiên, cành đào này rất tà môn, Liên Kiều vừa nằm trên sườn núi thở phào nhẹ nhõm, nó đột nhiên lại biến thành một bàn tay, đẩy nàng xuống!
Liên Kiều nào có thể ngờ được, chỉ nghe nàng hét lên kinh hãi một tiếng, liền không khống chế được lăn xuống sườn núi dốc đứng.
Lục Vô Cữu lập tức đưa tay ra kéo, lại bị nàng liên lụy ôm nhau lăn xuống.
Không biết lăn bao nhiêu vòng, chỉ nghe thấy hai tiếng bịch, lưng hai người lần lượt đập vào tảng đá dưới chân dốc.
May mà dốc này cũng không quá cao, Liên Kiều vừa hoàn hồn liền nhanh chóng nắm lấy cành cây làm loạn kia bôi thuốc lên, chỉ thấy nó giật giật, cuối cùng cũng không động đậy nữa. Lục Vô Cữu thì bôi thuốc lên cành cây trên mười ngón tay nàng, hai người hành động nhanh chóng, cành đào tà môn này cuối cùng cũng bị trấn áp.
Liên Kiều hất mạnh thứ này một cái, mới trút được cơn giận.
Tuy nhiên, đầu ngón tay của nàng bị cành đào đ.â.m thủng một chút, chảy ra chút máu, trên ngón tay Lục Vô Cữu cũng có vài lỗ máu, lúc hai người nghỉ ngơi, m.á.u từ đầu ngón tay nhỏ xuống, vừa vặn thấm vào túi thơm cất mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà Liên Kiều giấu bên người, lập tức chỉ thấy mảnh vỡ Khung Đồng Ấn đó đột nhiên phát sáng, giống như một quả cầu ánh sáng trắng đang bốc cháy.
Sắc mặt Lục Vô Cữu biến đổi: "Không ổn."
"Sao vậy?"
Liên Kiều còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó chỉ thấy quả cầu ánh sáng nhỏ bé đó đột nhiên tỏa sáng thẳng lên trời đêm, biến thành một cột sáng cực mạnh, khiến hai người đồng thời giơ tay áo lên che mắt.
Đồng thời, bên tai bọn họ như vang lên tiếng tụng kinh từ thời thượng cổ, hùng hậu trầm thấp, nghe đến mức đầu đau như muốn nứt ra, như thể hồn phách bị nắm chặt kéo mạnh ra, cuối cùng nhẹ nhàng bay lên trên, hai người đều đột nhiên mất đi ý thức...
…
Đêm trên núi luôn không yên tĩnh, đom đóm lập lòe, côn trùng kêu ríu rít.
Liên Kiều nửa mê nửa tỉnh, trước mắt lúc sáng lúc tối, nàng chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện trên mí mắt có một con đom đóm đang đậu, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng đưa tay phủi phủi, định đuổi con đom đóm này đi.
Tuy nhiên, tầm nhìn mơ hồ dần dần rõ ràng, Liên Kiều mới thấy rõ bàn tay này có ngón tay thon dài khác thường, lòng bàn tay lại rộng và dày, nói một cách công bằng, là một bàn tay cực kỳ đẹp, nhưng… không phải tay của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-79.html.]
Nàng nhanh chóng ngồi dậy: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Vừa cất tiếng, giọng nói trầm thấp.
Nàng lại ngây người, không phải, sao nàng lại có thể phát ra giọng nói của Lục Vô Cữu thế?
Chẳng lẽ nói, bàn tay này cũng là tay của Lục Vô Cữu?
Nhưng tại sao tay của Lục Vô Cữu lại mọc trên tay nàng, không đúng...đây vẫn là cơ thể của nàng sao?
Liên Kiều chậm rãi cúi đầu xuống, không nằm ngoài dự đoán, nhìn thấy một cơ thể hoàn toàn không thuộc về mình.
Lại nhìn vết m.á.u trên tay, nhớ lại tiếng tụng kinh bên tai, còn cả chuyện Vân nương và Mai nương đổi hồn sau khi rơi xuống vực, trong đầu nàng ong lên một tiếng, tự nhiên mà suy ra một khả năng… chẳng lẽ nàng và Lục Vô Cữu lúc lăn xuống sườn núi đã vô tình kích hoạt Khung Đồng Ấn khiến bọn họ đổi hồn cho nhau?
Sau đó, Liên Kiều lấy hết can đảm tìm một vũng nước nhỏ thò đầu vào để kiểm chứng, vừa nhìn, khuôn mặt trong vũng nước chẳng phải là Lục Vô Cữu thì là ai?
Liên Kiều gần như ngất xỉu.
Nhưng mà, hồn của nàng đã nhập vào cơ thể của Lục Vô Cữu rồi, vậy cơ thể của nàng đâu, bị Lục Vô Cữu mang đi đâu rồi?
Liên Kiều nhanh chóng bò dậy nhìn xung quanh, nhìn sang bên trái, lại thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lục Vô Cữu đang rút trường kiếm bên hông ra, chĩa vào mình, à không, chĩa vào cơ thể của nàng…
"..."
Hắn muốn làm gì?
"Ngươi đừng xúc động!" Liên Kiều vội vàng chạy tới ôm chặt lấy hắn, "Bình tĩnh! Ta biết ngươi ghét ta, ta cũng ghét ngươi, chuyện này ai cũng không muốn xảy ra, nhưng, ngươi cũng không đến mức muốn tự sát chứ?"
Lục Vô Cữu chậm rãi quay đầu lại: "Tự sát?"
Rõ ràng đang dùng khuôn mặt và giọng nói của nàng, nhưng khí chất lại lạnh lùng khác thường.
Liên Kiều chớp chớp mắt, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình từ góc độ này.
Phì, bây giờ là lúc quan tâm đến khuôn mặt sao?
Liên Kiều lắc lắc đầu, lại nhanh chóng ổn định tinh thần, ôm chặt hai tay Lục Vô Cữu: "Ngươi cầm đao, không phải tự sát thì là gì?"
Lục Vô Cữu nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, sau đó giơ mảnh vỡ Khung Đồng Ấn đang nắm chặt trong tay trái lên, giọng nói lạnh lùng: "Nghĩ cái gì vậy, chỉ là lấy chút m.á.u thôi."
Liên Kiều sững sờ, thì ra hắn muốn rạch thêm một nhát nhỏ m.á.u lên đó thử xem có thể đổi lại được không?