Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-02-01 16:23:18
Lượt xem: 285
Lúc này đã vào đầu hè, trời hơi nóng, sau khi tắm rửa, nàng thay một bộ áo màu lam nhạt mỏng hơn, cảm thấy tóc cũng ướt át dính dính, bèn nhớ lại động tác búi tóc của thị nữ trước đây, vụng về búi hai búi tóc hình xoắn ốc, còn cài thêm hai chiếc trâm ngọc trai lên mỗi búi.
Thay xong trang phục, Liên Kiều soi gương, thấy người trong gương linh động xinh đẹp, kiều diễm đáng yêu, lập tức rất hài lòng.
Vừa đến đại sảnh, Yến Vô Song đã sáng mắt lên, chọc chọc hai búi tóc của nàng: "Xinh xắn quá, giống hai cái tai mèo dựng đứng vậy, hôm nay sao ngươi lại đột nhiên nghĩ ra cách ăn mặc như thế này?"
Liên Kiều bực bội, sửa lại: "Giống chỗ nào! Đây là búi tóc xoắn ốc đấy nhé."
Yến Vô Song im lặng: "...Xoắn ốc ở đâu?"
Tâm trạng tốt đẹp của nàng tan biến trong chốc lát, mèo? Lục Vô Cữu có một con mèo, nàng không muốn làm mèo.
Liên Kiều cắn môi không nói, tức giận ngồi phịch xuống.
Chưa hết, Chu Kiến Nam cũng lại gần bóp bóp búi tóc của nàng, cười ha hả: "Lần này Yến Vô Song nói đúng rồi, búi tóc xoắn ốc gì chứ, rõ ràng là hai cái tai mèo mà, ơ, tóc cũng mềm mềm, mượt mà, càng giống."
Liên Kiều vỗ tay hắn ra: "Nói bậy!"
"Không tin ngươi tự sờ thử xem." Chu Kiến Nam vẫn còn đang cười nhạo.
Liên Kiều đưa tay che hai búi tóc, trừng mắt nhìn hắn: "Còn dám động nữa thì coi chừng ta búi cho ngươi hai cái giống y như vậy, để ngươi tự sờ cho đã!"
Chu Kiến Nam chẳng sợ nàng, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên phát hiện Lục Vô Cữu không biết từ lúc nào đã xuống lầu, một thân cẩm y màu đen, ánh mắt sắc bén, dường như đang nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn đang nắm búi tóc của Liên Kiều.
Lưng hắn bỗng dưng lạnh toát, vội rụt tay lại, nghĩ thầm chắc chắn điện hạ không thích tác phong thiếu nghiêm túc của mình, bèn ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh lại, tiến lên đón.
"Rong nho trên đảo này rất đặc biệt, điện hạ không ngại thì nếm thử một ít."
Lục Vô Cữu hờ hững ừ một tiếng, xuống lầu đi vòng qua.
Liên Kiều lập tức che chặt hai cái "tai mèo" trên đầu, nghĩ thầm chắc chắn sẽ bị Lục Vô Cữu cười nhạo, không ngờ hắn không nói gì, chỉ ung dung ngồi xuống.
Lúc này Liên Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không chú ý tới ánh mắt Lục Vô Cữu thỉnh thoảng liếc qua, ngón tay còn hơi cong lại, dường như đang kìm nén điều gì.
Lúc này, món rong nho đặc sản của đảo cũng được dọn lên, sự chú ý bị chuyển hướng, nàng mới bớt ngại ngùng.
Liên Kiều gắp một đũa, lập tức hai mắt sáng lên, rong nho này giòn tan, vị ngọt tươi, quả thật rất ngon.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-139.html.]
Chu Kiến Nam đắc ý nói: "Ngon chứ, ta đã nói lần này có lộc ăn rồi mà, không chỉ ngọt tươi, thứ này còn có thể làm đẹp da, chỉ tiếc là dễ bị hỏng, chỉ có trên đảo này mới ăn được. Rong nho bây giờ vẫn chưa phải là ngon nhất, phải đợi sau trận mưa đầu tiên của đầu hè, lúc đó rong nho mới giòn và mềm hơn, mỗi lần đều thu hút không ít người lên đảo thưởng thức."
Liên Kiều tính toán: "Vậy chẳng phải sắp rồi sao?"
Chu Kiến Nam cũng bấm đốt ngón tay: "Ước chừng khoảng mấy ngày nữa."
Nói như vậy, chuyến đi này cũng không uổng phí.
Liên Kiều và Yến Vô Song ăn uống ngon lành, ngay cả Thao Thiết cũng được thả ra, còn Lục Vô Cữu bên cạnh lại không hề động đũa, chỉ thong thả uống trà do Thao Thiết rót, vẻ mặt lạnh nhạt, khác hẳn với bọn họ.
Chu Kiến Nam liếc nhìn, lại gọi người mang thêm một đĩa nữa, đưa đến trước mặt Lục Vô Cữu.
"Điện hạ, rong nho này mọc dưới biển, coi như là sản vật địa phương, không phạm vào điều kiêng kỵ của ngài, ngài có thể nếm thử, biết đâu lại hợp khẩu vị thì sao?"
Ánh mắt Chu Kiến Nam nhiệt tình, thái độ cung kính.
Liên Kiều cắn đũa, lặng lẽ quan sát, một tháng nay, mấy người chúng ta sớm tối bên nhau, cũng coi như là đồng minh, lúc này mà từ chối thì sẽ khiến Lục Vô Cữu có vẻ quá lạnh lùng vô tình.
Nhưng hắn lại thật sự không nếm được mùi vị, Chu Kiến Nam lại nói nhiều, nhỡ nói sai điều gì cũng sẽ mất mặt.
Liên Kiều lại liếc nhìn Lục Vô Cữu, thấy hắn đang cầm chén trà trầm ngâm không nói, dường như đang nghĩ cách ứng phó.
Liên Kiều có một tật xấu, chính là quá mềm lòng, rất không nỡ nhìn người khác chịu thiệt, do dự một chút, nàng liền giật lấy đĩa rong nho trước mặt Lục Vô Cữu.
"Thêm một đĩa nữa, ta lấy!"
Chu Kiến Nam bất ngờ, giữ tay nàng lại: "Trong đĩa ngươi không phải vẫn còn sao, sao lại giành của điện hạ?"
Liên Kiều vênh mặt hất hàm: "Ta muốn ăn đĩa này, không được sao?"
Chu Kiến Nam đã quen với tính cách bá đạo của nàng, bất đắc dĩ nói: "Thứ này tuy ngon nhưng không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ bị đầy bụng, ngươi ăn cũng đủ rồi."
Liên Kiều vốn tham ăn, sờ sờ bụng, cười híp mắt giật lấy: "Vậy thì ngươi đã quá coi thường ta rồi, chút đồ này đối với ta mà nói chẳng đủ nhét kẽ răng."
Chu Kiến Nam không ngăn được nàng, đành thôi, rồi phẩy tay gọi thêm một đĩa khác cho Lục Vô Cữu.
Liên Kiều vẫn như cũ bá đạo giành lấy, mỹ miều nói là đổi khẩu vị.
Cứ như vậy giành đến ba lần, Chu Kiến Nam xoa cằm, ngẫm nghĩ ra vấn đề, thì ra Liên Kiều không phải tham ăn, mà là đang âm thầm so kè với điện hạ, nếu không sao lại cứ giành đồ ăn của hắn?