Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-01-22 03:13:43
Lượt xem: 465
Liên chưởng môn lắc đầu: “Người này có thể lặng lẽ phá vỡ mười tám đạo cấm chế, thực lực thâm hậu, trong số những người còn sống cũng không có mấy ai. Đêm xảy ra chuyện, ta và mấy vị sư thúc của con đã gặp mặt thương lượng xem làm thế nào để tìm lại thần khí.”
“Đã thương lượng ra kết quả chưa?”
Liên chưởng môn nhíu mày: “Kết quả? Chỉ là cái cớ thôi, giờ mảnh vỡ của Vô Tướng Tông đã mất, bọn họ lấy cớ Vô Tướng Tông bảo vệ bất lực nên quyết định nhúng tay vào, vì vậy sau khi thương lượng, không còn hạn chế gì đối với Khung Đồng Ấn nữa, ai tìm được mảnh vỡ trước thì thuộc về người đó. Xem ra, thần khí tái xuất giang hồ chỉ là chuyện sớm muộn.”
Liên Kiều hiểu ra, thảo nào Lục Vô Cữu lại biết chuyện Khung Đồng Ấn bị mất, có lẽ Thiên Ngu đã nhúng tay vào rồi.
“Vậy chúng ta thì sao? Hay là con đi nhé?”
Liên chưởng môn cau mày: “Mảnh vỡ thần khí linh lực khổng lồ, lại rơi xuống trần gian trăm năm, khí tức đã không còn tinh khiết, không biết đã nuôi dưỡng ra yêu vật gì. Đêm đó ta quan sát thiên tượng, thấy mấy chỗ có dị động đều yêu khí ngập trời, che khuất mây trăng, chuyến đi này thật sự quá nguy hiểm, con không thích hợp.”
“Cha không để con đi, vậy thì để ai đi đây?”
Liên chưởng môn thở dài: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, thế đạo sắp loạn, vẫn nên an phận thủ thường thì hơn.”
Liên Kiều lại không cam lòng: “Cha nói vậy là sai rồi, chúng ta không tranh, người khác cũng chưa chắc sẽ buông tha chúng ta, nhỡ đâu chúng ta tìm đủ có thể nghịch thiên cải mệnh thì sao?”
Hơn nữa, nàng còn có chút toan tính nhỏ, thần khí này có thể phá mọi chướng ngại, một chút tình cổ nhỏ bé chắc chắn cũng không thành vấn đề.
Nếu có thể tập hợp đủ mảnh vỡ, tình cổ trên người nàng cũng có thể giải được.
Vì vậy, chuyến đi này, nàng không đi cũng phải đi.
Liên chưởng môn vẫn không đồng ý, nhưng thật sự không lay chuyển được Liên Kiều cứ nằng nặc đòi đi.
Im lặng hồi lâu, ông thở dài: “Tính tình con không ổn định, rèn luyện một chút cũng tốt, nhưng chuyến đi này nguy hiểm, hơn nữa mảnh vỡ phân tán khắp nơi, một mình e rằng không dễ dàng, tốt nhất là kết bạn đồng hành, nghe nói Khương Thị có ý định liên thủ với hoàng tộc, con nghĩ sao? Ta thấy, Lục Vô Cữu quả thật không tệ, tuy tính tình có chút lạnh lùng, nhưng người không xấu.”
Hoàng tộc Thiên Ngu trấn giữ Trung Nguyên, địa vực rộng nhất, quyền thế lớn nhất, nếu có thể kết bạn đồng hành cùng Lục Vô Cữu sẽ bớt đi không ít phiền phức.
Quan trọng hơn là, Liên Kiều và hắn cùng trúng tình cổ, thỉnh thoảng sẽ phát tác, cũng bắt buộc phải đi cùng nhau.
Nhưng hôm nay Lục Vô Cữu đều ở cùng nàng, lại không hề nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ muốn nàng chủ động mở lời cầu xin hắn sao?
Hừ, không đời nào!
Liên Kiều mím môi, rất kiêu ngạo: “Hắn á? Để con suy nghĩ đã.”
Liên chưởng môn thở dài, cũng không tiện khuyên nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-14.html.]
Vì vậy, Liên Kiều liền vì chuyện ai mở lời trước mà âm thầm so kè với Lục Vô Cữu.
…
Ngày thứ nhất, Lục Vô Cữu không có động tĩnh gì, hoàn toàn không đến tìm nàng, Liên Kiều cũng rất bình tĩnh, dù sao người trúng cổ cũng không phải chỉ mình nàng, cùng lắm thì cùng c.h.ế.t là được.
Ngày thứ hai, Lục Vô Cữu vẫn không có động tĩnh, Liên Kiều hơi sốt ruột, chẳng lẽ lời hắn nói lúc trước là thật, cổ trùng này thật sự không làm gì được hắn, vậy chẳng phải chỉ có mình nàng bị khống chế sao?
Ngày thứ ba, Lục Vô Cữu vẫn không có động tĩnh, Liên Kiều như ngồi trên đống lửa. Nàng giả vờ tuần tra thỉnh thoảng đến Phiêu Miểu Phong nơi Lục Vô Cữu ở dạo một vòng, nhưng người này không có gì khác thường, vậy mà không thèm nhìn nàng lấy một cái, Liên Kiều hoàn toàn hoảng loạn, không lẽ thật sự phải để nàng chủ động mở lời sao?
Ba ngày liên tiếp, Liên Kiều bị hành hạ đến mất ngủ, quầng thâm mắt sắp rớt xuống đất.
Nhưng nàng thật sự không bỏ xuống được cái mặt mũi này để đi tìm Lục Vô Cữu, chỉ là ban đêm ngủ có chút không ngon giấc.
Đêm nay cũng vậy, ngủ đến nửa đêm, nàng mơ màng tỉnh dậy, khát nước đến khó chịu, bèn nửa mê nửa tỉnh bò dậy mò mẫm ra ngoài rót nước.
Ai ngờ chén còn chưa cầm lên, vừa ngẩng đầu, liền thấy bên cửa sổ sừng sững một bóng đen.
Liên Kiều nửa tỉnh nửa mê, còn tưởng là trộm, theo bản năng cầm kiếm bên cạnh đ.â.m tới.
Nhưng mà kiếm còn chưa chạm tới, chỉ nghe thấy tiếng kiếm kêu khe khẽ, bị hai ngón tay kẹp lại, ngay sau đó miệng nàng cũng bị bịt kín.
Trong bóng tối truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“…Là ta.”
Dưới ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, Liên Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh trăng bạc như thác đổ từ xương quai xanh, như ngọc sơn sụp đổ, xuân quang chiếu rọi, chảy xuống tận cổ áo hơi hé mở.
Nàng sững người một lúc mới nhận ra người này là Lục Vô Cữu.
Trong nháy mắt tâm tình nàng phơi phới. Hừ, miệng cứng thì đã sao, cuối cùng chẳng phải vẫn đến sao?
Liên Kiều vừa định lên tiếng mỉa mai, lại phát hiện bàn tay Lục Vô Cữu bịt miệng nàng hơi nóng.
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, nàng sao lại cảm thấy hơi thở phả vào cổ nàng của Lục Vô Cữu cũng nóng rực, giống như…
Hình như còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Không thể nào! Liên Kiều mừng hụt, trong đầu hiện lên một suy đoán không mấy tốt đẹp…