Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:37:08
Lượt xem: 333
Càng nguy hiểm hơn là, Thiên Ngu không hề lên tiếng về việc này.
Liên Kiều rốt cuộc cũng nhìn rõ tình thế, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Lục Vô Cữu cũng mất mạng.
Mà tình hình hiện tại của Lục Vô Cữu cũng không tốt.
Hắn bị hủy linh căn, gân tay gân chân bị cắt đứt, ngày ngày bị giam trong ngục tối, suốt ngày mê man, tỉnh ít hôn mê nhiều.
Linh mạch của hắn có tư chất tốt, tương ứng, việc tu bổ cũng khó như lên trời.
Chu Kiến Nam gần như đã dùng hết thuốc tốt nhất của Chu gia, vẫn chỉ như muối bỏ bể.
Thao Thiết trốn trên kiếm của Liên Kiều, mỗi lần đi thăm Lục Vô Cữu xong là khóc lóc cả ngày, ngày nào cũng gào thét mắng giới tu chân toàn là bọn đạo đức giả, đồ khốn nạn.
Cuối cùng Liên Kiều quyết định, đưa hắn đi.
Mười tầng ngục tối ở Hậu Sơn quả thực kiên cố như thành đồng vách sắt, cấm chế cũng thực sự nghiêm mật, nhưng đối với Liên Kiều mà nói cũng không phải chuyện khó gì, nàng cùng Yến Vô Song, Chu Kiến Nam hợp sức có thể mang người phá ngục trong vòng một khắc.
Vấn đề duy nhất chính là sợi xích sắt xuyên qua xương sống của Lục Vô Cữu.
Đó đại khái là Xích Khóa Long lấy từ địa cung Chu gia, trên đó có vô số cấm chế, chỉ có một chìa khóa mới có thể mở được, chia làm ba mảnh, do cha nàng và hai vị chưởng giáo khác nhau giữ.
Nếu là người khác, chắc chắn không thể đoán được bọn họ giấu chìa khóa ở đâu.
Nhưng Liên Kiều lớn lên dưới mí mắt của các vị chưởng giáo, rất được yêu mến, từ nhỏ đã được bế ra bế vào các cung điện của hai vị chưởng giáo, quen thuộc đến mức như nhà mình, đối với thói quen của bọn họ cũng biết rất rõ.
Vì vậy, Liên Kiều khá thuận lợi tìm được hai mảnh chìa khóa, khi rời đi, nàng đứng từ xa, hướng về hai cung điện quỳ lạy ba lạy.
Mảnh chìa khóa cuối cùng ở trong tay cha nàng, nàng càng biết rõ, đến phía sau linh vị của mẹ nàng, sờ một cái là lấy được.
Đi quá vội, vô tình đụng phải lư hương.
“Choang” một tiếng, Liên Kiều nín thở, bất động, quay đầu lén nhìn lên giường.
Chỉ thấy cha nàng trở mình, rồi lại ngủ tiếp, Liên Kiều lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng rời đi.
Sau khi Liên Kiều đi, Liên chưởng môn lặng lẽ mở mắt.
Sau đó ông đứng dậy, im lặng đặt lại bài vị bị nghiêng ngay ngắn, thở dài: “Nguyệt Nương, chúng ta có lẽ phải sớm dọn về Kỳ Sơn rồi, ta biết nàng không thích nơi đó, nhưng sau đêm nay e rằng không còn đường lui nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-285.html.]
…
Sau khi lấy đủ ba mảnh chìa khóa, Liên Kiều đeo mặt nạ, nhân đêm tối cùng Chu Kiến Nam và Yến Vô Song tập kích ngục tối.
Yến Vô Song ra tay nhanh gọn lẹ, đệ tử canh giữ bị nàng đánh ngất xỉu không một tiếng động.
Chu Kiến Nam thì giúp Liên Kiều giải cấm chế trên cửa ngục, ba người nhanh hơn dự kiến, nhân lúc đêm tối đưa Lục Vô Cữu rời đi.
Nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ đang theo dõi ngục tối, bọn họ vừa ra ngoài, lập tức bị phát hiện và bám theo.
Không thể để lộ thân phận, Liên Kiều ra tay rất hạn chế, rất khó khăn mới thoát được, trời đã sắp sáng, người phía sau càng lúc càng đông.
Yến Vô Song và Chu Kiến Nam chia nhau dẫn dụ truy binh, mặc dù vậy, phía sau Liên Kiều vẫn còn rất đông người, nàng bất đắc dĩ, khi đến một vách núi, quyết định để Thao Thiết đưa Lục Vô Cữu đi riêng.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy núi non trùng điệp, rừng cây rực rỡ sắc màu, mơ hồ có chút quen thuộc, dường như chính là nơi bọn họ cùng nhau xuất phát tìm mảnh vỡ Khung Đồng Ấn đầu tiên - Tây Sơn của Hỉ Lạc Trấn.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi, vật đổi sao dời.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đứng bên bờ vực, Lục Vô Cữu mới tỉnh, nhìn sơ qua, rất nhanh hiểu ra mọi chuyện.
Hắn nhíu mày, Liên Kiều dùng một ngón tay ấn lên môi hắn, giọng điệu ngang ngược: “Đừng nói, ta biết ta đang làm gì, bất kể sau này sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ ta muốn chàng sống.”
Lần chia ly này, không phải sinh ly, thì cũng là tử biệt.
Đôi mắt đen láy của Lục Vô Cữu tối tăm như biển sâu, ẩn chứa sóng gió mãnh liệt.
Ánh mắt Liên Kiều nhìn hắn cũng đầy tình cảm lưu luyến, không muốn cho hắn nhìn thấy một khuôn mặt khóc lóc thảm thương như vậy.
Vì vậy, nàng vòng tay qua cổ hắn, nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn, nhếch mép cười giả vờ thoải mái:
“Chàng đừng tưởng rời đi rồi là có thể tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, cho dù huynh có hóa thần, cũng đừng quên cây trâm có thể khống chế chàng vẫn còn trong tay ta đấy!”
“Còn nữa.” Nàng hít hít mũi, “Vì cha ta, chàng phải quên người thả chàng đi là ta. Hôm nay chia tay, sau này trước mặt mọi người nhắc đến chàng, ta cũng sẽ giống như những người khác coi chàng là ma đầu tội ác tày trời, nói những lời ác độc nhất, hạ lệnh truy sát tàn nhẫn nhất, từ nay về sau, bất kể chàng biến thành bộ dạng gì, bất kể chàng có lợi hại đến đâu, bất kể chàng ở nơi nào, dù có là chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được chàng, sau đó, tự tay g.i.e.c chàng! Chàng… hiểu chưa?”
Rõ ràng là đang nói những lời tàn nhẫn nhất, nhưng trong mắt nàng lại là nước mắt bất lực và tình yêu sâu đậm.
Lục Vô Cữu dùng bàn tay đầy vết thương nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn, chạm nhẹ rồi rời ra.
Hắn khàn giọng nói: “Được, ta sẽ sống sót, luôn đợi nàng, đợi nàng đến g.i.e.c ta.”
Lúc này, mây đen đã lờ mờ xuất hiện phía xa.