Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-21 20:13:21
Lượt xem: 943
“Ngươi im miệng!” Liên Kiều tức giận đến nổ đầu.
Rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì, tại sao nàng luôn mất mặt trước Lục Vô Cữu?
Nói ra thì dài dòng, ban đầu Liên Kiều thực sự chỉ định cho Lục Vô Cữu một bài học nhỏ.
Tuy nàng có bỏ bã đậu cho hắn, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ngược lại còn ở trước mặt nàng cười như không cười nói muốn tăng thêm liều lượng để uy h.i.ế.p nàng, nếu không sẽ nói cho cha nàng biết.
Liên Kiều dám giận nhưng không dám nói, trước khi hắn ra tay đã tự cướp lấy uống để thủ tiêu bằng chứng.
Sau đó… chân tay bủn rủn, suy yếu vô lực, mãi đến hôm qua, Liên Kiều mới nghiến răng nghiến lợi nảy sinh ý định trả thù Lục Vô Cữu.
Nhưng mà, nàng cũng không biết rõ cổ mà nàng vất vả tìm được, nghe nói là "thiên hạ đệ nhất ngứa", tại sao lại biến thành loại cổ kỳ quái và tà môn này…
Nói đến ân oán của bọn họ, thật sự là ba ngày ba đêm cũng kể không hết, thậm chí phải truy ngược lại đến tổ tiên của họ.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hồng Mông sơ khai, trời đất mới mở, thuở ban đầu ấy, Thần tộc chính là bậc tôn chủ tam giới. Sau này, một bộ phận thần nhân hòa huyết cùng người phàm, sinh ra hậu duệ mang trong mình thêm một huyết mạch khác biệt so với nhân tộc thông thường.
Mạch khác biệt ấy gọi là “linh căn” chính là tư chất để tu luyện, bởi những hậu duệ này có thể hấp thu linh khí đất trời, tựa như thần. Dẫu rằng sức mạnh chẳng thể so cùng Thần tộc, tuổi thọ cũng chẳng sánh bằng, nhưng so với người phàm thì vượt trội hơn nhiều. Tương truyền, họ có thể nhờ tu luyện mà gột bỏ cốt phàm, cải biến căn cốt, cuối cùng phi thăng thành thần.
Do đó, những kẻ này được gọi là “Thần thị” người hầu của thần. Về sau, khi Thần tộc dần suy tàn, Thần thị lại ngày càng hưng thịnh. Bọn họ âm thầm đổi danh, tự xưng là “Tu sĩ.”
Sau ngày Thần cung sụp đổ, thế gian không còn thần linh, tu sĩ trở thành bậc tôn chủ mới. Bốn gia tộc lớn vốn từng phụng sự Thần cung đã phân chia lãnh thổ, từ đó hình thành tứ đại thế gia của tu chân giới ngày nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-2.html.]
Liên Kiều xuất thân từ Liên tộc ở Kỳ Sơn, một trong tứ đại thế gia. Môn phái nàng gia nhập chính là Vô Tướng Tông, tông môn đứng đầu thiên hạ, được tứ đại thế gia lập nên nhằm trừ yêu diệt tà. Chức vị chưởng môn Vô Tướng Tông do gia chủ tứ đại thế gia luân phiên đảm nhiệm, còn các vị phong chủ của ba mươi sáu phong đa phần cũng xuất thân từ các đại thế gia.
Là nữ nhi của Liên tộc, lại thêm phụ thân là đương kim chưởng môn Vô Tướng Tông, bản thân nàng tư chất hơn người, trước khi Lục Vô Cữu nhập môn, Liên Kiều từng là ngôi sao sáng chốn tiên môn không ai sánh bằng.
Người đời nói nàng mệnh tốt, song từ ngày Lục Vô Cữu xuất hiện, Liên Kiều mới hiểu thế nào là "nhân ngoại hữu nhân" ngoài người tài còn có người tài hơn.
Lục Vô Cữu là một nhân vật kỳ tài. Hắn xuất thân từ Lục tộc Thiên Ngu, gia tộc kế thừa phần lớn lãnh thổ Thần cung xưa, cũng chính là hoàng thất hiện tại. Bởi thế, Lục Vô Cữu, ngay từ lúc sinh ra đã được lập làm thái tử.
Theo lẽ thường, hắn nên an phận làm thái tử, đợi ngày kế vị, rồi chọn một cao nhân trong tộc làm đại quốc sư. Nhưng Lục Vô Cữu lại không nghĩ thế.
Tương truyền, năm hắn ba tuổi đã biết làm thơ, năm năm tuổi đã đọc hết Tứ thư Ngũ kinh, tám tuổi thì tàng thư trong cung bị hắn đọc sạch. Cảm thấy làm hoàng đế chẳng có gì thú vị, hắn ngẫu hứng tham gia thử thách nhập môn của Vô Tướng Tông, kết quả chỉ một lần chạm tay, đã khiến trấn sơn linh thạch nổ tung.
Kỳ tích ấy vang danh thiên hạ, bởi linh thạch vốn để đo linh căn. Người thường đặt tay lên, linh khí trong lòng bàn tay sẽ theo vân khắc trên đá mà dâng lên, ngừng ở đâu thì bộc lộ tư chất kẻ đó.
Phàm nhân thường chẳng có linh căn, trong trăm người chưa chắc có một. Còn linh căn đạt đến cửu đoạn, càng hiếm như phượng mao lân giác. Liên Kiều từng được ca ngợi vì nàng là một trong số hiếm hoi ấy, nhưng chưa kịp đắc ý được bao lâu, thì Lục Vô Cữu đã phá vỡ mọi giới hạn.
Hắn không chỉ đạt cửu đoạn mà còn làm linh thạch nổ tung, chứng tỏ tư chất vượt ngoài khả năng đo lường.
Từ đó, Liên Kiều mới thấm thía sự lợi hại của hắn, nhất là khi nhớ lại lần đầu gặp mặt, ngày tuyết tan nắng ấm. Nàng lén vào điện phụ thân để xem vị thái tử danh chấn thiên hạ. Dưới ánh mặt trời, hắn vận áo choàng bạch hồ, gương mặt như tạc từ ngọc. Để làm quen, nàng bẻ đôi nhân sâm quả thắng được lần tỷ võ, đưa hắn một nửa.
Nhưng thái tử kia lại lạnh nhạt: “Thức ăn sao? Ta không uống nước không rõ nguồn, chẳng ăn quả không rõ nguồn gốc.”
Lời lẽ ngạo mạn ấy khiến nàng suýt rơi cằm, thôi bỏ đi, ai bảo hắn là nhân hoàng chi tử, sinh ra đã được cưng như vàng như ngọc?
Khi ấy, nàng lại chậm rãi lấy ra một viên châu, hào phóng trao cho người đối diện: “Vậy thì cho ngươi viên này. Đây là Thông Tịch Châu, ngươi vừa nhập môn, căn cơ chưa vững, đeo viên châu này có thể giúp thu nạp linh khí, dẫn khí nhập thể, sớm ngày bồi dưỡng căn cốt tu hành.”
Nào ngờ, đối phương vẫn giữ vẻ lãnh đạm, trong mắt thoáng chút ngạc nhiên mà đáp: “Căn cốt còn cần tu luyện ư? Chẳng phải chỉ cần ngủ một giấc là thành sao?”