vị trí cổ thật sự quá thấp, Liên Kiều nhón chân lên cũng với tới, mà Lục Vô Cữu lạnh nhạt ngay cả đầu cũng chịu cúi xuống, chân nàng đau cổ mỏi, bèn xuống giường đá, để Lục Vô Cữu lên hôn.
Lục Vô Cữu cũng từ chối, bèn dùng một tay chống bên cạnh nàng, hôn xuống cổ trắng nõn của nàng.
Nụ hôn của nhẹ dày đặc, Liên Kiều khẽ run rẩy, nàng đầu né tránh, nắm lấy gáy, kiên nhẫn cong đầu gối lên, đầu gối cũng đầu gối đè , cả khống chế thể động đậy.
Hôn một lúc , Lục Vô Cữu đột nhiên dừng , gục xuống cổ nàng.
Liên Kiều đang giải độc thoải mái, nghiêng đầu : "Làm ?"
Cổ nàng là màu hồng nhạt, má cũng ửng đỏ.
Lục Vô Cữu khẽ : "Ta nghỉ một chút, đợi lát nữa."
Mắt Liên Kiều vẫn long lanh: "Lần ngươi phát tác, ngươi khó chịu?"
Lục Vô Cữu vuốt ve lông mày nàng, đột nhiên véo má mềm mại của nàng: "Đồ vô lương tâm."
"Ngươi véo gì." Má Liên Kiều đau nhói, "Ngươi đột nhiên khó chịu liên quan gì đến ? Không gây , chỉ ở đây cái gì cũng !"
Lục Vô Cữu khẽ thở dài, gì nữa, chỉ vùi mặt cổ nàng, ôm nàng ngày càng chặt.
Liên Kiều cảm thấy eo sắp siết gãy, đẩy mãi mới chịu buông .
Sau đó, Lục Vô Cữu liếc má nàng ửng đỏ: "Vừa nàng cảm giác gì ?"
Liên Kiều gãi đầu: "Hơi nóng, là ngươi hôn , động đậy, tại nóng chứ?"
Lục Vô Cữu khẽ mỉm , hỏi: "Ngoài nóng, hình như nàng còn run?"
Nhắc đến chuyện , Liên Kiều lập tức chau mày, véo véo quần : "Chẳng tại ngươi ? Là ngươi cướp dây buộc của , ngươi còn cọ tới cọ lui, suýt chút nữa quần rơi xuống, kéo quần cả buổi tối, tay đều tê rần , run ?"
Lục Vô Cữu im lặng.
" mà..." Liên Kiều gãi đầu, "Tại hôn cổ vẫn , con trùng nhỏ vẫn cắn ."
"Ồ?" Giọng điệu Lục Vô Cữu hơn một chút, "Đương nhiên là hiệu quả đủ, càng hôn xuống , hiệu quả càng ."
Từ trải nghiệm thực tế , Liên Kiều cũng đoán . nàng vẫn chút do dự: " mà, cứ hôn xuống , lắm."
Lục Vô Cữu giọng điệu trầm xuống: "Sao , nàng giải độc nữa ?"
Liên Kiều : "Ta đương nhiên , nhưng mà, hôn xuống , ngươi bằng lòng ?"
Lục Vô Cữu khựng : "Chỉ là giải độc thôi, ."
Liên Kiều một cách kỳ quái: "Vậy , tự ngươi đấy, ngươi đừng hối hận."
Nói xong, nàng dịch , dùng chân chọc chọc bắp chân : "Hôn ."
Lục Vô Cữu cúi đầu: "...Ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-100.html.]
Liên Kiều kéo váy lên một chút, lộ bàn chân mang giày thêu nhỏ xinh xắn đính một viên ngọc trai: "Không ngươi , càng hôn xuống hiệu quả càng , trực tiếp hôn chân , một bước nhảy vọt, chẳng hiệu quả nhất ?"
"..."
Lục Vô Cữu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như d.a.o găm bay tới: "Nàng nghiêm túc đấy ?"
Liên Kiều kỳ thật cũng cảm thấy khả năng đồng ý, nàng bực bội : " cũng hỏi ngươi , tự ngươi cũng càng xuống càng , chỗ nào đúng ?"
Theo nghĩa đen, lời quả thật sai.
Lục Vô Cữu như đánh bông, xoa xoa mi tâm, giọng điệu lạnh lẽo: "Không thể nào, nàng đừng hòng."
Liên Kiều bực bội rụt chân : "Ta ngay ngươi sẽ đồng ý! Đã chân , ngươi thể chấp nhận hôn chỗ nào, dù cũng giải độc chứ?"
Lục Vô Cữu mím môi: "Ngoài chân , chỗ nào cũng ."
"Ngươi thật ?" Liên Kiều kinh ngạc, tưởng nhầm.
Lục Vô Cữu ánh mắt sâu thẳm: "Ừ."
Tâm tư xa của Liên Kiều nổi lên, lắm Lục Vô Cữu, thì chê bai nàng trèo cây bắt chim, thích nàng tan đường, ngay cả vạt áo dính một chút bụi cũng lạnh mặt.
Thích sạch sẽ như ?
Vậy nàng cố tình chọn một chỗ sạch sẽ để hôn!
Nơi nào là chẳng sạch sẽ nhất đây?
Liên Kiều quyết định trêu chọc một phen. Nàng nhướng mày khẽ:
“Lời là ngươi đấy nhé, bất kể nơi cũng ?”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lục Vô Cữu hề phản bác, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Đã trêu thì trêu đến cùng. Liên Kiều đưa tay chỉ về phía... , đôi mắt cong cong, ánh rạng rỡ: “Nơi … Ngươi dám ?”
Ánh mắt Lục Vô Cữu thoáng qua chỗ nàng chỉ, lướt nhẹ một đường cong tròn trịa, ánh mắt khẽ chuyển: “Nàng đoán dám ?”
Quả thực cứng miệng!
Liên Kiều bán tín bán nghi: “Ngươi thật ?”
Lục Vô Cữu nhàn nhạt, như như : “Nàng thể thử.”
Câu khiến Liên Kiều thoáng bất ngờ.
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt hẹp dài liếc , cúi đầu suy tư. Trong lòng cảm thấy Lục Vô Cữu hôm nay quả thực kỳ quái.
Lúc bẩn tà áo , mặt lạnh cả buổi tối. Vậy mà giờ điềm nhiên lời thách thức của nàng.
Liên Kiều nhích gần thêm chút nữa, ánh mắt soi mói: “Ngươi rõ nơi nào ? Nếu đồng ý, đừng hòng hối hận.”
Lục Vô Cữu cụp mắt, giọng điềm đạm: “Chỉ cần nàng nguyện ý, nào gì ngăn trở.”