Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-01-23 03:09:48
Lượt xem: 363
Nàng rất tò mò về "tư vị" mà Chu sư huynh nói, nên giả vờ từ chối vài lần rồi mới nhận lấy. Đang định trả tiền thì bà chủ xua tay, nói đây là hương bà chủ tự pha chế, không bán ra ngoài, thấy nàng hợp nhãn mới tặng.
Vậy là nàng ung dung nhận lấy. Tính nàng vốn nóng vội, chưa về đến Hà phủ đã không nhịn được mở ra ngửi thử. Ai ngờ hộp phấn hương quá đầy, vừa mở ra đã bay ra tứ tung, dính đầy mặt mũi nàng. Nàng hắt hơi mấy cái liền, rồi lấy tay áo lau mặt, lập tức toàn thân nồng nặc mùi hoa trà.
Nàng cúi xuống ngửi ngửi, mùi hương này đúng là giống mùi của bà chủ tiệm, vậy, chẳng phải nàng cũng có "tư vị" rồi sao? Nàng có chút đắc ý, xoay người ngửi thêm lần nữa. Ngẩng đầu lên, lại thấy Lục Vô Cữu đang nhìn mình.
Lục Vô Cữu nhướn mày: "Nàng sẽ không nghĩ rằng điểm khác biệt giữa hai người là có dùng phấn hương hay không đấy chứ?"
Nụ cười trên mặt nàng vụt tắt: "Này, ngươi có ý gì?"
Lục Vô Cữu hờ hững nhìn nàng từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở tua rua hình mèo con đeo bên hông nàng, khựng lại một chút. "Thao Thiết năm nay mới tám tuổi, mà đã không dùng loại tua rua này nữa rồi. Mà ta nhớ không lầm thì từ tám tuổi nàng đã bắt đầu đeo thứ này."
Liên Kiều: "..."
Hắn đang chê nàng trẻ con sao?
Chắc chắn là vậy rồi!
Nàng vội vàng che lấy cái tua rua đáng yêu của mình: "Liên quan gì đến nó, đây gọi là chung thủy, không được sao? Hơn nữa, Thao Thiết chỉ là một đứa nhóc con chỉ biết ăn, nó hiểu gì chứ?"
Lục Vô Cữu không nói gì, nhưng nàng dường như đọc được một tia giễu cợt trong ánh mắt hắn: "Ồ?"
Nàng bực mình, tức tối tiến lại gần hắn, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu: "Ngươi nhìn lại xem, có phân biệt được tám tuổi với mười tám tuổi không?"
Lục Vô Cữu cụp mắt nhìn xuống đường cong thoang thoảng kia, hơi nhướn mày: "Có khác biệt sao?"
Nàng sốt ruột: "Sao lại không? Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!"
Nàng nhón chân lên, ưỡn n.g.ự.c cao hơn. Ngực thiếu nữ không quá đồ sộ, nhưng lại đặc biệt căng tròn. Giống như trái cây vừa chín mọng, khi lại gần, mang theo chút hương thơm ấm áp.
Cổ họng Lục Vô Cữu khẽ động đậy, giọng nói vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt hờ hững dời đi: "Không thấy."
Nàng hoàn toàn nổi giận, không tự tin cúi đầu nhìn xuống: "Không, không thể nào..."
Nàng không cam tâm, không đúng, nhất định là do Lục Vô Cữu quá cao. Vừa hay bên cạnh có bậc đá xanh, nàng liền đứng lên bậc đá, nhón chân cao hơn, vạt áo ngang n.g.ự.c vừa tầm mắt Lục Vô Cữu. Sau đó nàng hơi cúi mắt xuống, mỉm cười: "Bây giờ, ngươi nhìn rõ rồi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-35.html.]
Nhưng mà đứng như vậy, đầu nặng chân nhẹ, nhất thời không vững, chưa kịp để Lục Vô Cữu trả lời, nàng loạng choạng chân, hoảng hốt ôm lấy đầu Lục Vô Cữu ngã nhào vào lòng hắn.
Mười tám năm ngắn ngủi của nàng có hai chuyện đáng xấu hổ nhất.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lần thứ nhất xảy ra vào năm nàng mười ba tuổi.
Lần đó, sau khi thua Lục Vô Cữu trong một trận tỷ thí, bụng nàng âm ỉ đau, sờ xuống mới phát hiện m.á.u đang chảy dọc theo chân. Lúc đó nàng tưởng mình sắp chết, vừa khóc lóc vừa chỉ Lục Vô Cữu mắng hắn ra tay quá nặng, bắt hắn đền mạng. Lục Vô Cữu nhìn vạt váy nhuộm đỏ của nàng, khựng lại, nhưng lại quay đầu nói không liên quan đến hắn.
Nàng làm sao mà tin, nắm tay hắn đòi làm ầm lên ở Giới Luật Đường. Lục Vô Cữu hất tay nàng ra, vành tai hơi đỏ, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ cởi áo khoác ngoài buộc vào eo nàng, rồi đưa nàng đến chỗ ở của một vị nữ Phong chủ gần nhất.
Sau khi ra khỏi đó, lần này, người đỏ mặt lại là nàng.
Sau đó, phải mất mấy ngày nàng mới ngượng ngùng trả lại áo khoác đã giặt sạch cho Lục Vô Cữu, đồng thời dọa hắn không được nói với ai.
Lục Vô Cữu quả thật không nói, nhưng… nhưng hắn lại mặc!
Một người ngay cả uống nước cũng chỉ uống nước vô căn, mặc quần áo không được có một nếp nhăn nào lại ngang nhiên mặc cái áo đã giặt kia trước mặt mọi người. Mặc dù không ai biết cái áo đó từng dính gì, nhưng nàng nhìn thấy lần nào cũng đỏ mặt lần đó, rất lâu sau không dám nói chuyện với hắn nữa.
Còn lần thứ hai, chính là bây giờ.
Thôi xong, Lục Vô Cữu cũng không cần nhìn nữa, không ai rõ hơn hắn sự khác biệt giữa tám tuổi và mười tám tuổi.
Nàng xấu hổ hai tay ôm ngực, sau đó đẩy đầu hắn ra, nhảy xuống khỏi người hắn. Lục Vô Cữu mím môi, ánh mắt lướt qua hai tay đang ôm n.g.ự.c nàng như muốn nói gì đó.
Nàng vội vàng trừng mắt: "Không được nói, một chữ cũng không được nói! Chỉ là tai nạn thôi."
Lục Vô Cữu phủi phủi phấn hương dính trên người, ngoan ngoãn đáp: "Được."
Nhưng nàng lại càng lúng túng hơn, bởi vì Lục Vô Cữu chỉ phủi phấn hương ở cổ áo, không phát hiện trên mặt hắn cũng dính một ít. Chuyện này không thể để người khác phát hiện được. Thế là nàng ậm ừ chỉ vào khóe môi hắn nhắc nhở: "Cái đó, còn nữa..."
Lục Vô Cữu dường như không hiểu, hơi ngẩng đầu: "Cái gì?"
Nàng bực mình: "Thì phấn hương..."
Lục Vô Cữu vẫn thản nhiên nhìn nàng: "Nói rõ."
Nàng thực sự không chịu nổi nữa, nhìn quanh, xác định bên cạnh không có ai mới lén lút tiến lại gần, nhón chân dùng tay áo lau đi phấn hương ở khóe môi hắn, sau đó bịt tai quay đầu bỏ chạy. Nàng không muốn nghe bất cứ lời gì không nên nói từ miệng Lục Vô Cữu!