Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-01-30 05:22:13
Lượt xem: 97

Vậy nên Liên Kiều nghi ngờ nhìn một chút rồi không so đo với hắn nữa, lau vết m.á.u trên môi: "Vừa rồi hôn chắc cũng đủ giảm bớt một lúc rồi, ta đi ứng phó Khương Thiệu trước, lát nữa quay lại giải độc cho ngươi."

Nói xong, nàng xoay người bỏ đi, Lục Vô Cữu trầm mặt nhìn theo.

Quay lại, vết thương trên môi dưới của Liên Kiều rất rõ ràng, Khương Thiệu lập tức đứng dậy: "Muội muội bị sao vậy?"

Liên Kiều chột dạ che miệng: "Vừa rồi hơi chóng mặt, không cẩn thận đụng phải cây."

Khương Thiệu liếc nhìn bóng người cao lớn phía sau cây cầu bên ngoài thuyền, cười lạnh một tiếng, cây? E rằng là cây mọc miệng.

Nhưng hắn ta không chỉ ham mê sắc đẹp mới muốn đưa Liên Kiều về Cối Kê, mà còn nhắm vào mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà nàng lấy được từ Ngô Vĩnh, nên giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục rót rượu cho Liên Kiều, định chuốc say nàng.

Liên Kiều cũng có ý đồ riêng, nàng vừa uống rượu vừa thi triển thuật khống chế nước.

Lại uống được nửa bình rượu, nàng lấy cớ đi vệ sinh lẻn ra ngoài, vừa lên bờ liền nôn hết rượu trong cổ họng ra.

Lúc này mới dễ chịu hơn nhiều.

Lục Vô Cữu liếc nhìn hành động của nàng, hơi nhíu mày: "Nàng đang làm gì vậy?"

Liên Kiều liếc hắn một cái: "Chẳng phải là để chuốc say Khương Thiệu, tìm ra cách giải độc sao?"

Lục Vô Cữu lặng lẽ nhìn nàng, Liên Kiều mới thành thật nói: "Ta không ngốc, tất cả chúng ta đều trúng chiêu, không ít tu sĩ trong thành cũng trúng chiêu, chỉ có Khương Thiệu và người của hắn ta là không sao cả, chẳng phải quá kỳ lạ sao?”

“Hơn nữa, hôm đó đi điều tra Điền gia trang, xương cốt dưới đất đã bị đào mất rồi, những người đến trước chúng ta, lại không gặp chuyện gì, chỉ có Khương Thiệu và người của hắn ta. Vừa đúng lúc hắn ta muốn gài bẫy ta, ta liền tương kế tựu kế, cũng tính kế hắn ta một lần."

Sắc mặt Lục Vô Cữu lập tức chuyển sang vui vẻ: "Vậy ý nàng là, hôm nay nàng đồng ý du ngoạn cùng Khương Thiệu là muốn dụ rắn ra khỏi hang?"

"Đương nhiên rồi, nếu không ai lại muốn uống rượu với hắn ta chứ."

Liên Kiều vẫn đang uống nước liên tục, còn súc miệng, đề phòng Khương Thiệu bỏ thứ gì đó không tốt vào rượu của nàng.

Giọng điệu Lục Vô Cữu lại dịu dàng trở lại: "Vậy nàng định làm thế nào?"

Liên Kiều lau miệng, nhìn xung quanh, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói: "Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi không được nói ra ngoài đấy."

Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Được."

Sau đó, Liên Kiều liền sáng mắt lên, lén lút bàn bạc với hắn: "Ta định bỏ một chút độc đào quái vào người hắn ta, nếu hắn ta cũng trúng độc, nhất định sẽ nghĩ cách giải độc, đến lúc đó xương cốt có ở trong tay hắn ta hay không chẳng phải rõ ràng rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-120.html.]

Nói xong, nàng lấy ra một chiếc hồ lô nhỏ trong tay áo, mở nút chai cho Lục Vô Cữu ngửi: "Nhìn xem, đây là nước ép đào."

Nàng vừa nói vừa cười gian xảo, có vẻ rất đắc ý.

Lục Vô Cữu nhíu mày: "Thì ra là cách này, ta còn tưởng..."

"Tưởng gì?" Liên Kiều vội vàng giải thích, "Cách này tuy có hơi không quang minh chính đại, nhưng Khương Thiệu cũng không phải người tốt gì, trước đây có một sư tỷ bị hắn ta đùa giỡn rồi đau khổ quá độ, vô tình tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn, mà hắn ta lại phủi sạch quan hệ, ngay cả lúc sư tỷ hạ táng cũng không thèm nhìn một cái. Cho dù hắn ta không trộm xương cốt, lần này coi như báo thù cho sư tỷ, hắn ta đáng đời, ngươi không được ngăn cản ta!"

Lục Vô Cữu dừng lại một chút, ánh mắt kỳ lạ: "Ta nói ngăn cản nàng khi nào? Ta là muốn nói, từ trước khi các ngươi lên thuyền, Thao Thiết đã ra tay hạ độc hắn ta rồi."

?

Lục Vô Cữu cũng nghĩ vậy sao? Còn làm xong rồi?

Liên Kiều lúc đầu kinh ngạc, sau đó lại lạnh sống lưng, tốt đấy Lục Vô Cữu, tâm địa thật đen tối, còn đen tối hơn nàng nhiều!

Nhưng mà, hai người cũng coi như là nghĩ giống nhau.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều dùng khuỷu tay huých hắn, cười gian xảo: "Ngươi có thấy hôm nay chúng ta hơi giống đồng lõa không?"

Lục Vô Cữu vừa nghe nàng dùng từ như vậy, sắc mặt lại tối sầm, khẽ quát: “Nói bậy bạ gì đó!”

Liên Kiều khịt mũi hai tiếng, giả vờ nghiêm túc, rõ ràng hắn mới là kẻ mưu mô xảo quyệt hơn cả.

Tuy nhiên, Lục Vô Cữu đã ra tay rồi, Liên Kiều cũng không cần phải nhịn nhục mà tiếp tục uống rượu với Khương Thiệu nữa.

Giải quyết xong một việc lớn, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người kéo Lục Vô Cữu ra sau gốc cây, ấn hắn vào thân cây, rồi vòng tay qua cổ hắn, thành thạo cởi khuy áo hắn: “Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

Lục Vô Cữu hơi cứng người: “Bắt đầu cái gì?”

Liên Kiều kinh ngạc: “Đương nhiên là giải độc rồi, chẳng phải ngươi đang phát tác sao?”

Lục Vô Cữu dường như mới nhớ ra, cúi đầu nhìn bàn tay đang nghịch ngợm của nàng, khẽ “ừm” một tiếng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Liên Kiều sờ sờ mặt hắn, lại sờ sờ cổ, nhưng lại thấy rất kỳ lạ: “Lần này phát tác, sao mặt và cổ ngươi không nóng chút nào, còn hơi lạnh nữa?”

“Có sao?” Lục Vô Cữu khựng lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, “Chắc là do đứng ngoài gió lâu quá, bên trong áo vẫn nóng đấy.”

Liên Kiều đưa tay sờ, dù cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c Lục Vô Cữu hơi nóng, giống như khi lên cơn, nên nàng bất đắc dĩ đành chấp nhận số phận.

Loading...