Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-01-22 03:13:51
Lượt xem: 421
Thế là ba người lề mề chậm chạp, cuối cùng vẫn quyết định ngự kiếm mà đi.
Khi ấy, Lục Vô Cữu đang ngồi trên thuyền, ngón tay nhịp nhẹ lên bàn, khẽ ngẩng đầu, vừa vặn thấy Liên Kiều ngẩng cằm, liếc mắt nhìn hắn, rồi ngự kiếm lao vụt qua cửa sổ.
Ngón tay Lục Vô Cữu khựng lại, sắc mặt không đổi, lập tức điều khiển linh chu rời đi.
Vì thế, Liên Kiều đứng trên kiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền lớn của Lục Vô Cữu lướt qua bên cạnh không chút lưu tình.
“…”
Liên Kiều tức giận, không chỉ không chịu chở nàng, lại còn muốn đọ xem ai nhanh hơn? Nàng giận dữ dậm chân, khiến thanh kiếm dưới chân run rẩy, rồi lao đi với tốc độ tối đa.
May mắn thay, nơi bọn họ phải đến là Bất Hiếu Trấn, cách Vô Tướng Tông không quá xa.
Bởi thế, dù ngự kiếm, Liên Kiều cũng không phải chịu quá nhiều sương gió.
Nói đến cái tên Bất Hiếu Trấn, quả thật có chút kỳ quặc.
Nghe nói ban đầu nơi này tên là Hỉ Lạc Trấn, sau không rõ vì lý do gì mà bên ngoài đều gọi nó là Bất Hiếu Trấn.
Yến Vô Song đứng trên kiếm, bĩu môi nói: “Còn có thể vì lý do gì? Chỗ ta có nơi g.i.ế.c lợn nhiều nên gọi là Trấn Giết Lợn, thợ rèn nhiều thì gọi là Trấn Thợ Rèn. Bất Hiếu Trấn thì chẳng phải vì có nhiều người bất hiếu sao!”
Chu Kiến Nam nhíu mày: “Không đúng, không đúng, cách nghĩ của ngươi quá nông cạn rồi. Theo ý ngươi, nếu là trấn có nhiều người g.i.ế.c chóc thì sẽ gọi là Trấn Giết Người sao?”
Yến Vô Song: “… Vậy thì có gì không được?”
“Thô tục! Thật chẳng có học vấn gì cả.” Chu Kiến Nam vuốt phẳng vạt áo, nghiêm mặt nói: “Theo như bao thư tịch ta đọc được thì cái tên Bất Hiếu Trấn này e là do đọc nhầm. Ví như nơi chúng ta vừa đi qua, Hạ Mã Lăng - vốn là nơi an táng của một đại nho, nên người qua lại đều phải xuống ngựa để tỏ lòng tôn kính, bởi vậy gọi là Hạ Mã Lăng. Nhưng qua miệng truyền tai, lâu dần mới bị gọi nhầm thành Hà Mã Lăng. Nếu theo cách ngươi nói, lẽ nào nơi ấy toàn là cóc nhái? Ngươi vừa đi qua nơi đó có thấy không?”
Hắn nói có lý có cứ, Liên Kiều nghe xong thoáng ngẫm nghĩ, Yến Vô Song thì trợn mắt: “Tên tiện nam này, không ngờ cũng có chút hiểu biết đấy!”
“Đương nhiên rồi!” Chu Kiến Nam đắc ý mỉm cười: “Ta xuất thân từ Chu thị ở Tiêu Minh, gia tộc trâm anh, ngươi biết gì là gia phong sâu dày chưa?”
Thế nhưng, hắn chưa kịp khoe khoang xong, chợt từ nơi trấn dưới chân núi vọng lên một tiếng mắng to:
"Ta bất hiếu? Bất hiếu thì đã sao? Lúc đại nạn giáng đầu, bà nhìn xem có mấy ai còn bận tâm hiếu hay không hiếu? Đừng nói bà là mẹ chồng ta, dù cho ngươi là thân mẫu ta đi chăng nữa, hôm nay bà cũng đừng mơ bước qua cánh cửa này!"
Chu Kiến Nam lảo đảo, suýt chút nữa từ trên kiếm ngã xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-19.html.]
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hắn khẽ chỉnh lại quan ngọc trên đầu, lẩm bẩm: "Chắc là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi..."
Đoàn người cúi đầu nhìn xuống, liền trông thấy dưới cổng đình trấn Bất Hiếu, hai phe đang tranh cãi kịch liệt. Trong đó, một lão bà cùng đôi phu thê trẻ tuổi cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, tay còn cầm sẵn cuốc xẻng như sẵn sàng động thủ.
Lão bà bị xô đẩy, run rẩy chỉ tay lên trời mà mắng: "Ngươi chính là kẻ làm bại hoại gia phong, ngươi... ngươi là độc phụ, sớm muộn gì cũng bị trời đánh thánh đâm!"
Liên Kiều và Yến Vô Song thoáng liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt hừ lạnh.
Chu Kiến Nam thở dài, lẳng lặng khép miệng, không nói thêm lời nào. Hắn quyết định xuống dưới xem trấn Bất Hiếu này rốt cuộc bất hiếu ra sao.
Khi bọn họ hạ xuống, phía trước Lục Vô Cữu đã dừng lại, dường như cũng đã nghe thấy tiếng ồn bên dưới.
Chiếc thuyền rồng xa hoa lập tức thu nhỏ lại thành một chiếc hạt thuyền, Lục Vô Cữu nhẹ nhàng đáp xuống từ trên trời, thân mình chẳng vương chút bụi trần, bên cạnh còn có một hài đồng da trắng môi hồng, chừng tám chín tuổi, khuôn mặt thanh tú phi thường.
Liên Kiều nhìn cảnh ấy, trong lòng thầm hừ lạnh: "Quả thực là kẻ ưa ra vẻ!"
Nàng cũng vội thu kiếm, nhanh chóng đáp xuống trước hắn.
Một đoàn người y bạch phất phới, tiên phong đạo cốt, dung mạo ai nấy đều tựa như thần tiên hạ phàm, chậm rãi từ trên trời giáng xuống. Nhìn cảnh tượng ấy, đám người đang cãi vã lập tức sững sờ, miệng há hốc, vội vã giấu cuốc xẻng ra sau lưng, lắp bắp không dám tin mà nói:
"Đây... đây là tiên nhân sao?"
Có kẻ khác ngẩn ngơ tiếp lời: "Họ có thể bay, lại mang theo kiếm, trông chẳng khác gì tượng thần trong miếu, chắc hẳn là tiên nhân rồi!"
Những năm gần đây, các thế gia lớn chiêu mộ đệ tử, thường dân cũng bắt đầu cầu tiên học đạo, nên tu sĩ tuy không còn hiếm lạ, nhưng kẻ có thể ngự kiếm phi hành, lại sở hữu dung mạo thoát tục thế này, quả thực là khó gặp.
Bởi vậy, đám người lập tức cúi đầu, cung kính hành lễ.
Lục Vô Cữu nhàn nhạt phẩy tay, bảo họ không cần đa lễ. So với hắn, Liên Kiều tỏ ra thân thiết hơn, nàng tự tay nâng từng người dậy.
Tuy nhiên, ánh mắt đám người vẫn rõ ràng dừng lâu hơn trên người Lục Vô Cữu, đầy vẻ tôn kính khó tả.
Lúc này, lão bà vừa nãy liền trở nên vô cùng sốt sắng, đứng bên cạnh Liên Kiều, run rẩy chỉ vào một nữ nhân tóc tai bóng loáng đối diện mà quát lớn:
"Ngươi đúng là thứ bất hiếu, đến cả tiên nhân cũng không nhìn nổi phải xuống đây xử lý ngươi, quả thật là ông trời có mắt!"
Phụ nhân đối diện lại tỏ vẻ chẳng hề sợ hãi, lạnh lùng đáp trả:
"Ta khinh! Tiên thật hay tiên giả còn chưa rõ đâu. Dù có là tiên nhân thật, cũng chưa biết họ xuống đây để xử ta hay xử mấy người! Nếu không vì ta còn nể bà là mẹ chồng, ta đã dùng gậy đuổi đánh, đâu thèm tốt bụng mà đuổi đi như thế này!"