Nàng giả vờ như để ý lắm, ngẩng đầu : "Này, ngươi gì ở đây thế?"
"Đương nhiên là đuổi yêu." Lục Vô Cữu đầu , ngừng một chút, "Nàng đến chậm thật."
Nàng: "..."
Nàng thừa nhận mắt mù, thể khuôn mặt của cho đầu óc mê ?
Nàng khoanh tay lạnh: "Ồ, ngươi giỏi lắm, yêu quái ? Sao thấy ngươi bắt ?"
Lục Vô Cữu mím môi, Thao Thiết ở bên cạnh giành : "Còn tại ngươi , chủ nhân định giăng Thiên La Địa Võng, ai ngờ ngươi xông , ngài sợ nhốt ngươi cùng yêu quái nên mới tạm thời dừng tay, vì ngươi, ngài cưỡng ép thu lưới còn phản phệ! Không tin ngươi xem tay chủ nhân …"
Ta kỹ, mới phát hiện Lục Vô Cữu đang để một tay lưng, lòng bàn tay quả nhiên một vết đỏ bỏng.
Chỉ là vẫn luôn để tay , nàng mới phát hiện .
Nàng thật sự sững một chút, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ tự đa tình, dù đây cũng từng xảy chuyện như , nàng chân thành cảm ơn, kết quả luôn lạnh lùng.
Suy nghĩ một lát, nàng rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân: "Mới vì , đoán, ngươi sợ một hàng phục yêu quái , mảnh vỡ rơi tay ?"
Lục Vô Cữu: "..."
Thấy im lặng, nàng đắc ý, tủm tỉm nâng cằm lên: "Sao nữa? Bị đoán trúng chứ gì? Ta là như mà, hừ!"
Lục Vô Cữu vẫn im lặng.
Thao Thiết ở bên cạnh thì mặt đầy kinh ngạc.
Chỉ ngắn ngủi hai câu đối thoại, tâm hồn nhỏ bé của nó chấn động mạnh, thật sự từng nghĩ tới còn cách giải thích như !
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lục Vô Cữu đại khái là quen .
Im lặng một hồi, bay xuống, lạnh lùng bỏ mấy chữ.
"Tùy nàng nghĩ thì nghĩ."
Thao Thiết theo xuống, nàng thôi, thở dài, cuối cùng vẫn nhịn gì đó, Lục Vô Cữu lạnh nhạt quát một tiếng, lập tức thu hồi trong kiếm, biến thành hoa văn kiếm.
Chỉ là hoa văn , so với bình thường chút khác biệt, mắt trợn tròn xoe, miệng há to, chút oán hận cam lòng vì hết lời.
Nàng hoa văn đó trừng mắt, hắt xì liên tục ba cái.
Nàng xoa xoa mũi, lẩm bẩm: "Hình như ai đang mắng ..."
Yến Vô Song tới vỗ vai nàng, an ủi: "Lục Vô Cữu thật quá đáng, mà sợ ngươi độc chiếm yêu quái! Đừng so đo với , cơ hội bắt yêu còn nhiều, cũng thiếu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-32.html.]
Nàng xoa xoa chóp mũi đỏ ửng: " , nhất định nhanh chân hơn, sẽ để cướp công lao."
Chu Kiến Nam mà ngây , , điện hạ là ý ? Suy nghĩ của hai bọn họ hình như chút kỳ quái.
Ngẩn một lúc, thử dùng góc độ của bình thường nhắc nhở: "Ừm, một khả năng là, điện hạ nhốt ngươi trận pháp tranh công, mà là ngươi một đối mặt với yêu quái , sợ ngươi thương?"
Nàng với ánh mắt kinh ngạc, đó dùng ánh mắt kẻ ngốc mà dạy dỗ Chu Kiến Nam: "Ngươi đánh ngốc ? Sao nhảm ? Ngươi quên quan hệ của và , chỉ mong bẻ mặt, lễ vật sinh thần tặng , cũng ném , còn luôn cãi với , thể cứu !"
Yến Vô Song cũng tỏ vẻ thương hại, vỗ vai Chu Kiến Nam: "Có bệnh thì chữa, thấy ngươi chỉ ngoại thương nghiêm trọng, đầu óc cũng chút tổn thương ."
Nói xong hai thì thầm, vết thương Chu Kiến Nam, thở dài rời .
Để Chu Kiến Nam mặt mũi bầm dập một trong gió.
Bối rối đến mức dần dần bắt đầu hoài nghi nhân sinh...
Hả? Lẽ nào mới là kỳ quái?
Kỳ lạ, tại cảm thấy ánh mắt của điện hạ rõ ràng ý ?
Chu Kiến Nam vẫn thể giải quyết , định về tiên thử Liên Kiều, xem nàng bình thường .
Vì khi tìm Liên Kiều, giơ ba ngón tay về phía nàng: "Đây là mấy?"
Liên Kiều : "Hai."
Đồng tử Chu Kiến Nam lập tức mở to: "Ngươi đây là mấy?!"
Liên Kiều kỳ quái : "Không là hai , còn thể là mấy? Ngươi ?"
Chu Kiến Nam chằm chằm ba ngón tay của thể tin : "Ngươi ngốc chứ?"
Liên Kiều chớp chớp mắt: "Kẻ ngốc là ngươi mới đúng, ngươi mới thương nặng như , tin, ngươi hỏi Yến Vô Song xem, xem rốt cuộc là mấy?"
Vì , Chu Kiến Nam về phía Yến Vô Song: "Ngươi xem?"
Yến Vô Song liếc Liên Kiều, đó quả quyết : "Đương nhiên là hai."
Trong nháy mắt, đến lượt Chu Kiến Nam hoài nghi nhân sinh.
Tại là hai, trong mắt rõ ràng là ba!
Hắn đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, loạng choạng suýt nữa vững.
Mãi cho đến khi mở mắt nữa, thấy ý cố nén của Yến Vô Song và tia xảo quyệt lóe lên trong mắt Liên Kiều, lúc mới hiểu : "Được lắm, ngươi ngươi ngươi, các ngươi mà hợp bắt nạt !"
Liên Kiều nhịn nữa, phì , đầu sang ha hả với Yến Vô Song: "Hắn mà tin!"