Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-01-29 17:20:50
Lượt xem: 87
Liên Kiều tức giận, sao lại không hiểu chứ, ai muốn sờ mèo, nàng muốn kiếm, kiếm tốt!
Nàng chớp chớp mắt, cố ý tỏ vẻ yêu thích thanh kiếm trước mặt hắn: "Mèo sao, tất nhiên là phải sờ, nhưng ngươi có thể mang về hay không còn chưa chắc, ta thấy, hay là cho ta chút thù lao khác, thanh kiếm này cho ta đi, nó rất hợp với ta."
Lục Vô Cữu đánh giá nàng một lượt: "Hợp?"
Liên Kiều sốt ruột: "Sao, ngươi không tin? Năm đó lúc ta cập kê đã múa một điệu kiếm vũ, nghe nói nổi danh thiên hạ, người khác đều khen người kiếm hợp nhất, không còn điệu kiếm vũ nào hay hơn, cũng có người nói nếu có thể đổi thanh kiếm thành Thanh Hợp bị thất lạc của Ly Cơ thì sẽ càng lên một tầm cao mới, ngươi không nhớ sao?"
Lục Vô Cữu thờ ơ: "Ngày đó? Ta nhớ ngày đó nàng nói có việc tìm ta, gọi ta đến Hậu Sơn, sau đó, nàng không đến."
Cả một đêm, từ tối đến sáng.
"..."
Liên Kiều gãi đầu, nàng quên mất chuyện này rồi, hình như là vì nàng phát hiện cây trâm Lục Vô Cữu tặng quá qua loa, cố ý trêu chọc hắn một lần.
Nhưng Lục Vô Cữu mà nàng biết, rất thiếu kiên nhẫn, một khắc sau phát hiện nàng không đến chắc chắn sẽ quay người bỏ đi, cũng không thể nào đứng trong gió rét đợi nàng cả đêm chứ?
Hẹp hòi! Chuyện nhỏ như vậy mà có thể nhớ đến bây giờ.
Hắn nhất định là vì không thấy nàng múa kiếm nên cảm thấy nàng cố ý đối phó với hắn, ghi hận trong lòng thôi.
Liên Kiều bèn giả vờ quên mất, cười gượng hai tiếng: "Thật sao, hahaha, còn có chuyện này nữa? Không sao không sao, ta múa lại cho ngươi xem một lần nữa, cho ngươi thấy thế nào là kinh diễm, thế nào là xứng đôi."
Thế là nàng cầm thanh kiếm, mũi chân điểm nhẹ, múa lên, như mây nhẹ trôi.
Lục Vô Cữu yên lặng nhìn nàng, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi, Liên Kiều đoán mình chắc chắn đã chinh phục hắn rồi.
Thế là muốn khoe thêm một chút kỹ thuật, dùng một tư thế khó, làm một động tác én nhỏ vỗ cánh, muốn làm hắn kinh diễm thêm một lần nữa, để hắn cam tâm tình nguyện nhường kiếm.
Eo nhỏ linh hoạt, quay đầu cười nhẹ, chiếc váy màu vàng nhạt bị gió thổi bay phấp phới, Liên Kiều nở nụ cười hoàn mỹ nhất từ trước đến nay, nhưng ngay khoảnh khắc dừng lại, bỗng nhiên eo lạnh lạnh, dường như có thứ gì đó rơi xuống…
Nhìn xuống, chỉ thấy dưới chiếc váy bay phấp phới, hai chân thon dài trắng nõn lại càng thêm nổi bật.
Còn quần trong của nàng, thì trơn trượt rơi xuống mắt cá chân……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-107.html.]
Lục Vô Cữu nhìn lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của nàng, khẽ cười một tiếng: "Đúng là đủ kinh diễm."
Mặt Liên Kiều đỏ bừng, lập tức cúi người, hai tay che váy, cứu mạng, sao lại rơi đúng lúc này chứ!
Liên Kiều trong cơn bối rối, vội cúi người kéo lại y phục, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nào ngờ, không chỉ đã xấu hổ, mà còn càng thêm nhục nhã. Khi kéo quần, nàng bỗng phát hiện trên đó có một vệt đỏ nhạt, cả người như đông cứng lại, tay siết chặt lấy vạt váy, hai tai đỏ ửng, suýt nữa ngất đi.
Lục Vô Cửu liếc mắt nhìn sang, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì? Chẳng lẽ bị trật chân rồi?”
Liên Kiều làm như không có gì: “Làm gì có!”
Nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, thầm nghĩ: ‘Hỏng rồi, hỏng rồi! Đúng vào lúc này lại bị nguyệt tín ghé thăm, chẳng phải càng thêm khó xử hay sao? Hy vọng Lục Vô Cửu không thấy, may mà hắn chưa phát hiện.’
Chuyện này vốn không phải lỗi của Liên Kiều. Là người tu hành, họ có thể dùng linh lực điều hòa kinh mạch, bởi vậy một năm chỉ gặp nguyệt tín một, hai lần. Mấy ngày trước nàng có chút khó chịu, nhưng không ngờ rằng lại là nguyên do này.
Hẳn vì bị vây trong sơn động, linh lực không thể vận dụng, mới dẫn đến tình cảnh éo le này.
Nàng bối rối, mặt đầy vẻ âu sầu.
Lục Vô Cửu liếc thấy đôi tai đỏ hồng của nàng, ánh mắt khẽ dừng lại, chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ quay người bước về phía cửa động.
Liên Kiều lúc này mới dám lục tìm vật dùng cấp bách, nhưng túi Càn Khôn không thể mở khi không có linh lực. Trên người nàng, ngoài những món đồ trang trí tinh xảo như d.a.o găm nhỏ và bảo thạch leng keng, lại chẳng có lấy một thứ hữu dụng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng cúi đầu, muốn tìm cái lỗ mà chui, hận không thể đập đầu vào vách đá mà c.h.ế.t quách đi. Trong cơn tuyệt vọng, bất giác nhớ đến Lục Vô Cửu, người luôn giữ gìn sạch sẽ. Khi từng đổi thân thể, nàng nhớ rõ trên người hắn có mang khăn tay sạch.
Sau một hồi do dự, Liên Kiều quyết định mặt dày đi xin. Nhưng lúc này, nàng đã chẳng còn dáng vẻ ngang ngược ban nãy, giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu.
Nàng nhắc lại hai lần, Lục Vô Cửu hơi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “… Nàng rốt cuộc muốn nói gì?”
“Khăn tay! Ta nói là khăn tay!” Liên Kiều bực bội, mạnh tay kéo từ tay áo hắn ra ba chiếc khăn rồi nhanh chân bỏ chạy.
Lục Vô Cửu nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của nàng, ánh mắt trở nên khó đoán.
Liên Kiều không biết rằng, khăn tay của hắn tuy trông đơn giản, nhưng lại được thêu hoa văn chìm tinh xảo. Cũng giống như con người hắn, bên ngoài không lộ liễu nhưng mỗi món đồ đều được lựa chọn kỹ lưỡng.
Hoa văn hơi gồ ghề khiến nàng không thoải mái, mãi mới miễn cưỡng quen dần. Nhưng việc dùng khăn tay của Lục Vô Cửu để đặt vào chốn riêng tư thế này khiến nàng cảm thấy vô cùng lúng túng.