Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-01-23 03:09:40
Lượt xem: 346
Dừng một chút, hắn lại thản nhiên nói thêm: “Cách ta một bước cũng được.”
Một câu nói liền phá tan toàn bộ lời bao biện của Liên Kiều.
Nàng lắp bắp: “Ai… ai nói đêm nay ta phải ở cách ngươi một bước chứ?”
“Không có à?” Lục Vô Cữu hờ hững đáp, “Vậy thôi.”
Dứt lời, hắn giơ tay định kéo màn giường xuống. Liên Kiều phản ứng nhanh như chớp, lập tức lao tới ngăn lại: “Khoan đã!”
Màn giường bị giữ lại, nhưng nàng lại luống cuống đến nỗi tay đè lên tay Lục Vô Cữu.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hai bàn tay đan vào nhau, Lục Vô Cữu khẽ cúi đầu nhìn xuống.
Liên Kiều vội vàng rụt tay về, giấu sau lưng, trong lòng như sóng gió cuộn trào:
Hỏng rồi! Ta vừa chạm tay Lục Vô Cữu! Lại còn là ta chủ động nữa!
Nàng vừa hoảng vừa thẹn, vẻ mặt liên tục thay đổi. Đang định giải thích, thì thấy Lục Vô Cữu đã đi ra sau bình phong, như thể chẳng hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra.
Liên Kiều cũng trấn tĩnh lại, tự nhủ: Đúng rồi, chỉ là chạm tay thôi mà, có gì ghê gớm đâu.
Nàng hắng giọng, nói: “Đúng thế, lần này phát tác thật sự khiến ta phải ở gần ngươi trong phạm vi một bước. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không có ý đồ gì với ngươi!”
Nói rồi, nàng nghĩ ra một kế: “Hay là, chúng ta tỷ thí thử xem?”
Lục Vô Cữu nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén: “Nàng vừa nói gì?”
Liên Kiều lại rất đắc ý: "Chúng ta so chiêu cận chiến đi, ta ra chiêu, ngươi đỡ chiêu, như vậy vừa có thể giữ khoảng cách trong vòng một bước, lại vừa không phải nhìn vẻ mặt chán ghét của nhau!"
Nói xong, nàng cảm thấy mình thật là thiên tài, vậy mà lại nghĩ ra được chiêu này.
Lục Vô Cữu lại không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng, Liên Kiều cứ tưởng hắn đồng ý, liền trực tiếp ra chiêu, sử dụng một chiêu Bạch Hạc Lượng Sí.
Không ngờ chưa kịp chạm vào Lục Vô Cữu đã bị hắn ấn xuống gối.
Lục Vô Cữu chống tay bên cạnh người nàng, giọng điệu không tốt lắm: "Nàng có thể yên phận một chút được không?"
Liên Kiều khó hiểu: "Ngươi mệt rồi, tối nay không muốn đánh sao?"
Lục Vô Cữu không nói có, cũng không nói không, chỉ lặng lẽ nhìn nàng một lúc.
Liên Kiều cảm thấy tối nay hắn rất kỳ lạ: "Chẳng lẽ, là thuật kết giới hôm nay đã rút cạn sức lực của ngươi?"
Lục Vô Cữu vẫn không nói.
Liên Kiều lại suy nghĩ: "Hay là, ngươi bị Hà tiểu thư hút hết linh khí?"
Lục Vô Cữu giọng điệu khó chịu: "... Nàng có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-29.html.]
Liên Kiều lại cảm thấy quả nhiên là đã chọc trúng chỗ đau của hắn, nàng cười tủm tỉm: "Chỉ là một chút pháp thuật nhỏ mà thôi, không ngờ ngươi ngoài mạnh trong yếu, hư nhược như vậy!"
"Hư nhược?" Lục Vô Cữu liếc nhìn nàng.
"Không phải sao?"
Liên Kiều vui vẻ không thôi, đang trong lòng tính toán, nếu là nàng thi triển pháp thuật có phải sẽ tốt hơn Lục Vô Cữu hay không, càng nghĩ nàng lại càng chắc chắn.
Khi nàng đang mải mê tưởng tượng thì hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Lục Vô Cữu nhìn nàng ngày càng sâu thẳm, cũng không chú ý tới hành động của Lục Vô Cữu chống tay bên cạnh người nàng có chút thân mật, càng không chú ý tới lúc mình cười khanh khách, bàn tay Lục Vô Cữu đang ấn nàng hơi dùng sức, trên cổ tay trắng nõn của nàng hiện lên một dấu đỏ.
Đợi nàng cười xong, mới phát hiện Lục Vô Cữu không biết từ lúc nào đã cúi người xuống, dường như hơi gần nàng...
Liên Kiều cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt nàng đảo đi: "Không phải chỉ cần trong vòng một bước là được rồi sao, ngươi lại gần ta như vậy làm gì?"
Lục Vô Cữu khẽ mấp máy môi mỏng: "Nàng có bôi hương cao gì không?"
Liên Kiều ngạc nhiên: "Không có mà. Có mùi hương gì đâu?"
Nghĩ một lúc, nàng ngửi ngửi, nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ là vì vừa tắm xong, dùng Ngũ Hương Thang của trấn này, mùi cũng khá thơm."
"Ồ?" Lục Vô Cữu dường như rất hứng thú, "Ngũ Hương Thang là gì?"
"Có bạch chỉ, vỏ đào, lá bách, linh lăng hương, còn có một..." Liên Kiều sờ sờ đầu, đột nhiên không nhớ ra hết, bèn kéo một lọn tóc, "Không phải ngươi giỏi lắm sao? Ngươi hẳn là có thể ngửi ra được?"
"Vậy để ta thử xem." Lục Vô Cữu giọng điệu bình tĩnh.
Liên Kiều bèn hơi tới gần, ngay khi sắp đến gần, đột nhiên toàn thân nhẹ nhõm, hơi nóng tiềm ẩn trong cơ thể lập tức bị rút đi hoàn toàn.
Nàng lập tức đẩy Lục Vô Cữu ra, lăn xuống giường, như trút được gánh nặng: "Hết một canh giờ rồi, ta không sao rồi!"
Sắc mặt Lục Vô Cữu không được tốt lắm.
Sau khi thả lỏng gân cốt, Liên Kiều đột nhiên nhớ ra: "A, vị cuối cùng của Ngũ Hương Thang là thanh mộc hương, ngươi có muốn thử không, ta vẫn còn."
Lục Vô Cữu day day mi tâm: "... Không cần."
"Không cần thì thôi!"
Liên Kiều hừ một tiếng, thật là thất thường, lúc thì vui lúc thì lại lạnh lùng, chắc chắn là vì ở gần nàng quá nên thấy phiền.
Nàng cũng thật ngu ngốc, vậy mà lại chủ động cho hắn ngửi tóc, hắn chắc chắn ghét c.h.ế.t đi được!
Lại nhìn, Lục Vô Cữu dường như có chút mệt mỏi, nàng lại bĩu môi: "Mệt mỏi như vậy sao, ngươi hư nhược như thế, phải bồi bổ cho tốt."
"Bồi bổ?" Lục Vô Cữu ngẩng đầu lên.
Liên Kiều chớp chớp mắt: "Đúng vậy, ở cái tuổi này của ngươi, không được đâu."
Lục Vô Cữu nhướng mày, không hề phản bác, ngược lại khóe môi hơi nhếch lên: "Nàng đã nói vậy rồi, tất nhiên sẽ như nàng mong muốn."
Liên Kiều vừa định hỏi hắn bồi bổ cơ thể thì liên quan gì đến nàng, đột nhiên từ nụ cười của hắn nghĩ đến một chuyện đáng sợ.