"Lần , ngươi tuyệt đối sẽ bất kỳ cơ hội phục sinh nào."
Thanh Hợp rút , Đại Quốc Sư ngã quỵ xuống đất.
Tay Liên Kiều vẫn còn run rẩy, m.á.u kiếm, nhất thời nên lời.
Nàng đầu , thấy Lục Vô Cữu thần sắc lãnh đạm, như đang một liên quan.
Thần lực nhanh chóng tiêu tán, Đại Quốc Sư thể vãn hồi, nắm chặt bình ngọc trong tay, gắng gượng : "C.h.e.c trong tay ngươi cũng coi như là báo ứng, chỉ một di nguyện, hãy giữ gìn hồn phách của ngươi, lẽ một ngày nào đó cơ duyên khác nàng sẽ trở ."
Lục Vô Cữu im lặng, một lời.
Đại Quốc Sư ho khan vài tiếng: "Ngươi ký ức về ngươi, lẽ , nàng là một . Nàng từ nhỏ nuôi dưỡng Phi Các, mỗi qua, chỉ cần thấy tiếng bước chân của , từ xa nàng chạy ôm lấy . Nàng cũng đặc biệt mềm lòng, nuôi nhiều thỏ, cảm thấy thỏ nhốt khổ sở, rõ ràng bản nỡ, vẫn thả hết thỏ . Còn đối với những tỷ từng gặp mặt, càng quan tâm, luôn quấn lấy hỏi bọn họ trông như thế nào."
"Nàng còn sợ đau, mười tám năm nuôi dưỡng Phi Các, hầu như để nàng thương. Nửa đời của nàng , lúc đau đớn nhất, cũng chỉ là xước một đường khi tỷ thí, nhưng , nàng tình nguyện vì một nhóm quen , nhảy lò lửa, thiêu đốt thần hồn, đau đớn đến mức hồn phách thiêu thành từng mảnh. Cho nên, nàng thì vẻ lạnh nhạt, nhưng thực chất mềm lòng hơn bất kỳ ai, thậm chí cả với ngươi."
"Lúc mang thai ngươi nàng vất vả, mỗi qua, nàng luôn lạnh nhạt đến cùng cực, thèm lấy một cái. thỉnh thoảng vài , cũng bắt gặp lúc ai, nàng đưa tay vuốt ve bụng cao cao, ánh mắt lo lắng. Nàng từng quan tâm đến ngươi, chỉ là sợ sinh một quái vật."
"Lúc nhỏ ngươi cũng thật sự đáng yêu như tuyết, nhỏ xíu mềm mại, ánh mắt giống ngươi. Ta cho ngươi những cuốn sách nàng từng , dạy ngươi học vẽ những bức tranh nàng từng học, ngươi , cũng giống nàng , mỗi thấy tư thế ngươi cầm sách, đặc biệt là lúc ngươi chạy nhanh về phía , liền nhớ đến ngươi, càng nàng trở về, cũng càng nỡ tay với ngươi.”
“Sau đó, dứt khoát mắt thấy tâm phiền, đưa ngươi đến Vô Tướng Tông, dần dần phai nhạt, cũng dần dần thể tay với ngươi."
"Ta những điều để biện bạch gì, cũng ngươi tha cho một con đường sống, quả thực từng bước một đẩy ngươi chỗ c.h.e.c, hồn phi phách tán cũng đáng tiếc, chỉ ngươi , ngươi gì. Hãy giữ gìn tàn hồn của nàng thật , coi như cầu xin ngươi…"
Thần sắc của Lục Vô Cữu cuối cùng cũng chút d.a.o động: "Đến nước , ông vẫn cho rằng bà sẽ trở về? Cho dù bằng lòng, ông dựa cái gì mà cho rằng bà chịu?"
Đại Quốc Sư ngẩn .
Lục Vô Cữu rõ hơn: "Ông còn cho rằng bình ngọc là đánh rơi ? Là cố tình thiết kế để ông phân tâm ?”
“Không, là bà , bà ông giam/cam, cho dù là c.h.e.c, cho dù chỉ còn một tia tàn hồn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-312.html.]
Đại Quốc Sư đột nhiên ngẩng đầu: "Ý ngươi là…"
Hắn bình ngọc trong tay, chỉ thấy bên trong sương mù va chạm, bình khẽ rung, tuy yếu ớt, nhưng cũng thể động đậy.
Thì nàng cố ý rơi xuống.
Còn chọn đúng thời cơ.
Đại Quốc Sư liền khổ.
"A Ly, ngàn năm nay, ngày ngày mang tàn hồn của nàng bên , ngày ngày chuyện với nàng, nàng từng bất kỳ phản ứng nào, cứ tưởng nàng còn linh thức, thì nàng chỉ là nhẫn tâm, nhẫn tâm đến mức vì nàng lên tận trời xanh xuống tận hoàng tuyền, cũng chịu cho một chút hồi đáp..."
"Vậy mà lúc , cho một đòn trí mạng, A Ly, nàng quả nhiên hiểu , đối với cũng thật sự tuyệt tình, ngàn năm nàng g.i.e.c , , ngủ yên ngàn năm, rốt cuộc cũng thể toại nguyện ."
"Thôi , chung quy là với nàng, nàng cùng trường sinh, cùng c.h.e.c cũng , c.h.e.c trong tay nàng, cam tâm tình nguyện."
Đại Quốc Sư đột nhiên nôn một ngụm máu, còn chống đỡ nữa, bình ngọc trong tay rơi xuống, vỡ tan tành trong chốc lát.
Một làn sương mù trắng bạc bay , đó hóa thành hình dáng một nữ nhân, nghiêng mặt về phía xa, ánh mắt kiên định, bay càng lúc càng xa, theo gió bay .
Đại Quốc Sư sấp, đưa tay níu giữ, nhưng dù cố gắng hết sức, ngón tay cũng chạm một mảnh áo của bà.
Tàn hồn nhạt nhòa theo gió bay , nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Lục Vô Cữu, như bàn tay của , ấm áp và quyến luyến ôm lòng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Cả đời của , từng đối xử như .
Lần duy nhất, cũng là cuối cùng.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhanh, gió núi thổi đến, trời đất yên tĩnh, tàn hồn bay xa, ánh mắt cũng theo tàn hồn bay .
Mãi đến khi làn sương cuối cùng tan biến, bàn tay Đại Quốc Sư cố gắng vươn mới buông thõng xuống, cũng nhắm mắt .