Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-01-25 10:37:16
Lượt xem: 245

Lờ mờ như thấy một tia kiếm bạc xé toạc màn sương, một bàn tay thon dài đưa về phía nàng, nhưng vẫn chậm một bước.

Tay Liên Kiều chưa kịp đưa ra đã mất đi ý thức, hoàn toàn trượt khỏi tầm với.

Tỉnh lại lần nữa, Liên Kiều thấy mình vẫn đang ở trong phòng. Chỉ là góc nhìn này hơi kỳ lạ, là đang nhìn từ dưới lên.

Mơ mơ màng màng, nàng tưởng mình đang nằm trên giường, chợt như nghe thấy giọng nói của chính mình.

Liên Kiều nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ, liền véo mình một cái, phát hiện đúng là giọng của mình, đang mỉm cười nói gì đó.

Liên Kiều sởn gai ốc, sao có thể như vậy được?

Nhưng điều đáng sợ hơn là, khi nàng từ từ đảo mắt, không chỉ nghe thấy giọng nói của mình, mà còn nhìn thấy hình bóng của mình…

Đứng sừng sững ngay trước mắt, đang nói cười vui vẻ với Chu Kiến Nam.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Liên Kiều cố gắng vùng vẫy, nhưng phát hiện toàn thân không có chút linh lực nào.

Nàng lại cố gắng trở về cơ thể mình, nhưng dù có cố gắng đến đâu, nàng cũng không thể nhúc nhích, như thể bị đóng đinh tứ chi, ngược lại, “Liên Kiều" trước mặt cứ giơ tay nhấc chân, nàng lại bị ép phải làm theo.

Đây là tà thuật gì vậy? Chẳng lẽ là thuật điều khiển rối?

Nếu thật sự là vậy, Liên Kiều to như thế này nằm trên đất, Chu Kiến Nam không thể không nhận ra chứ?

Nhưng sự thật là, Chu Kiến Nam hoàn toàn không hay biết, thậm chí ánh mắt lướt qua nàng cũng không hề dừng lại.

Nhưng chẳng mấy chốc Liên Kiều đã biết tại sao, vì nàng nhìn thấy bóng của Chu Kiến Nam, đang nằm ngay bên cạnh nàng.

Cái bóng…

Liên Kiều hiểu rồi, đúng vậy, nếu không nhầm, nàng không chỉ bị chiếm đoạt thân thể, mà hồn phách còn bị nhốt trong chính cái bóng của mình, nên mới cảm thấy kỳ lạ như vậy, nhất cử nhất động đều bị người khác dẫn dắt!

Hèn gì yêu tà này biết có ai cười hay không, nó có thể hóa thành bóng, lặng lẽ trốn sau lưng người khác, ai mà ngờ được chứ?

Liên Kiều cố gắng thoát ra, nhưng hiện tại nàng chỉ là một hồn ma bị giam cầm trong bóng tối, không ở trong cơ thể mình, tất nhiên cũng không thể sử dụng pháp lực.

Tứ chi như bị những sợi dây vô hình treo trên cơ thể "nàng", chỉ có thể như con rối bị động làm theo động tác của "nàng".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-62.html.]

Liên Kiều hít sâu một hơi, dùng hết sức lực vùng vẫy, cái bóng này cuối cùng cũng lay động một chút.

Nhưng điều này quá nhỏ bé, chưa nói đến việc căn bản sẽ không ai chú ý đến cái bóng, cho dù có thấy cái bóng động đậy, người bình thường cũng chỉ nghĩ là cơ thể cử động, căn bản sẽ không nghĩ đến việc cái bóng tự động đậy.

Liên Kiều ra sức ra hiệu cho Chu Kiến Nam, nhưng hắn như người mù, hoàn toàn không để ý, vẫn ngây ngốc hỏi "Liên Kiều" vừa xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên ngất xỉu.

Yêu tà chiếm giữ thân xác nàng xoa trán nói không sao, chỉ là vừa rồi giao đấu với yêu tà không kịp né tránh, vô ý hít phải độc khí, còn chưa hết độc, rồi lại chỉ về phía tây, nói yêu tà chạy về hướng đó.

Thật lòng mà nói, yêu tà này linh trí có hạn, học theo người ta còn hơi cứng nhắc, nhưng lấy cớ còn độc trong người, Chu Kiến Nam hoàn toàn không nghi ngờ gì, chống gậy tập tễnh đuổi theo.

"..."

Tình bạn đồng môn bao nhiêu năm đâu rồi, giọng điệu giả tạo như vậy đặt ngay trước mặt mà hắn ta lại không có phản ứng gì? Làm sao nàng có thể nói năng điệu đà như vậy được?

Liên Kiều thầm ghi hận Chu Kiến Nam.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tiếp đó, Yến Vô Song đứng phía sau cũng chạy tới.

Liên Kiều lại dấy lên hy vọng, nhưng, với cùng một lời giải thích, Yến Vô Song cả tin chạy còn nhanh hơn.

"..."

Liên Kiều hoàn toàn im lặng, bây giờ nàng còn có thể tin ai? Lục Vô Cữu sao, càng không thể nào chứ?

Lúc này, chỉ thấy Lục Vô Cữu từ xa trở về sau khi đuổi theo yêu tà bất thành, thản nhiên liếc nhìn "Liên Kiều", hỏi nàng có sao không? Vẫn là cùng một câu nói đó, Lục Vô Cữu dừng lại một chút.

Liên Kiều lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng không phát hiện ra điểm bất thường của "Liên Kiều", nàng căn bản không hy vọng Lục Vô Cữu có thể phát hiện ra, nên không còn hy vọng, dùng hết sức vùng vẫy, cái bóng khẽ động đậy.

Lục Vô Cữu vẫn bình tĩnh, quả nhiên cũng không nói gì thêm, chỉ bảo "Liên Kiều" về phòng nghỉ ngơi.

Yêu tà này không chịu: "Ta không sao rồi, ngươi và ta cùng đi đuổi theo thứ đó đi, nó bị thương, tám phần là về Tây Sơn dưỡng thương rồi."

Liên Kiều suy nghĩ một chút về lời nó nói, cuối cùng cũng hiểu tại sao thứ này lại mạo hiểm nhập vào người nàng, hóa ra nó bị kết giới của trấn này giam cầm, muốn nhân cơ hội đi cùng Lục Vô Cữu để phá vỡ kết giới.

Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, nếu để nó chạy thoát, bên ngoài trời cao đất rộng, họ sẽ không tìm thấy nó nữa!

May mà Lục Vô Cữu không đồng ý, chỉ lạnh nhạt nói: "Không vội, Chu Kiến Nam và Yến Vô Song đã đi đuổi theo rồi, đợi trời sáng rồi tính."

Yêu tà này không đạt được mục đích, đành phải cùng Lục Vô Cữu quay về, hai người ngồi đối diện nhau uống trà, ánh nến sáng tỏ, hắt bóng dài của hai người lên tường, hai cái bóng cũng ở tư thế đối diện nhau.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, làm tà áo của Lục Vô Cữu bay phấp phới, cái bóng cũng theo đó lay động, vô tình va vào nàng đang bị nhốt trong bóng của chính mình.

Loading...