Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-01-25 10:37:14
Lượt xem: 241
Lục Vô Cữu hơi ngẩng đầu: “… Quây quần bên bếp lửa pha trà? Đúng là nhàn nhã thoải mái, vậy thì, mặc quần áo gì, sao nàng không nói tỉ mỉ như vừa nãy?”
Cuối cùng nàng cũng biết thế nào là tự đào hố chôn mình.
"Để ta xem kỹ lại!" Liên Kiều nghiến răng. "Cô nương đó mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt."
"Thế còn người nam nhân?"
"... Hắn ta mặc áo bào màu xanh nước biển."
"Họ pha trà ở đâu?"
"Trong phòng ngủ chứ còn đâu nữa?" Liên Kiều chật vật bịa chuyện.
"Ồ, vậy họ pha loại trà gì?" Lục Vô Cữu hỏi vặn lại.
"Long Tĩnh." Nàng bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Hậu vị ngọt hay đắng?" Hắn tiếp tục hỏi.
"Ngọt!" Liên Kiều không cần suy nghĩ, trừng mắt nhìn hắn. "Sao hôm nay ngươi lắm lời thế?"
Sau một loạt hỏi đáp, Lục Vô Cữu đột nhiên im lặng, vẻ mặt như cười như không.
Liên Kiều ngẩn người một lúc, rồi mặt bỗng đỏ bừng.
A a a, mắc bẫy hắn rồi!
Chỉ nhìn thôi làm sao biết được Long Tĩnh ngọt hay đắng? Không phải nếm thử mới biết sao?
Quả nhiên, ngay sau đó Lục Vô Cữu thản nhiên chỉ ra sơ hở trong lời nói của nàng: "Nhãn lực của nàng thật tốt, chỉ cần nhìn là có thể phân biệt được vị trà, vậy nàng xem giúp ta, chén trà này của ta ngọt hay đắng?"
"..."
Liên Kiều vừa xấu hổ vừa tức giận, bực mình đóng sầm cuốn sách tranh lại, chỉ thẳng vào mũi hắn: "Ngươi đã biết từ trước rồi đúng không? Cố tình trêu ta đấy à?"
Lục Vô Cữu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Biết cái gì?"
Liên Kiều hoàn toàn nổi giận, còn bắt yêu gì nữa, tên trước mặt này còn gian xảo hơn yêu quái gấp trăm gấp ngàn lần.
Liên Kiều xông lên, đè Lục Vô Cữu xuống, bóp cổ hắn: "Ngươi còn giả vờ!"
Lục Vô Cữu không hề phản kháng, mặc cho nàng làm loạn trên người hắn, khóe môi hơi nhếch lên: "Ồ, ta hiểu rồi, hóa ra... là loại sách tranh đó. Nàng xem say mê như vậy, bây giờ lại đối xử với ta thế này, chẳng lẽ là học theo trong sách sao?"
Liên Kiều cúi đầu xuống, mới phát hiện mình đang ngồi trên eo Lục Vô Cữu, tư thế này đúng là hơi giống trong tranh...
Đang ngẩn người thì cánh cửa hé mở bỗng kêu lên một tiếng "kẹt", hóa ra là thị nữ đến đưa đồ ăn.
Thị nữ vui vẻ bước vào, nhưng nhìn qua bình phong lại thấy thấp thoáng hai bóng người chồng lên nhau trên giường...
Cô nàng im lặng, rồi nhanh chóng cúi đầu, nở một nụ cười đầy ẩn ý, lui ra ngoài, lúc đi còn chu đáo đóng cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-61.html.]
"..."
Liên Kiều sững sờ, không phải, nàng ấy hiểu lầm cái gì rồi?
Cũng không cần chu đáo như vậy, ít nhất cũng phải nghe nàng giải thích chứ!
Mặt Liên Kiều đỏ bừng, vội vàng nhảy khỏi người Lục Vô Cữu đuổi theo, nhưng thị nữ chạy còn nhanh hơn thỏ, như thể sợ nhìn thấy thứ gì không nên thấy.
Lục Vô Cữu c.h.ế.t tiệt, tại sao lúc nào cũng khiến nàng mất mặt thế này?
Liên Kiều bực tức dậm chân, quyết định tránh xa tên tai tinh này.
Vì vậy, sau khi quay lại, Liên Kiều ngồi xuống chiếc giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, cách xa Lục Vô Cữu nhất có thể, tiện thể mở cửa sổ ra để tránh hiềm nghi, sợ lại gây ra hiểu lầm.
Lục Vô Cữu nhướng mày, dường như đang chế giễu, nàng tức giận ném cuốn sách tranh vào lòng hắn.
"Đều tại ngươi, cứ bắt ta kể, giờ thì hay rồi, để người ta hiểu lầm, ngươi thích thú như vậy thì tự xem đi!"
Lục Vô Cữu không hề tức giận, ngón tay thon dài khẽ lật, lại thật sự xem.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, môi mím chặt, nhìn rất nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu bí kíp võ công nào đó.
Liên Kiều chớp mắt, không phải chứ, tên này làm sao có thể nghiêm túc nghiên cứu thứ này được thế?
Hơn nữa, những người tu luyện không phải đều quan tâm nhất đến hiệu quả tu luyện sao, thứ này đối với tu luyện chẳng có tác dụng gì, hắn xem làm gì?
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thật lãng phí thời gian.
Liên Kiều hoàn toàn không thể hiểu nổi, bực bội quay đầu lại tiếp tục canh chừng yêu quái.
Canh chừng thêm một canh giờ nữa, đã là nửa đêm, sương khuya dày đặc, trăng sao thưa thớt, ngoài việc bị muỗi đốt mười mấy nốt, Liên Kiều không thấy bất cứ thứ gì đi vào.
Đập c.h.ế.t thêm một con muỗi nữa, nàng không chịu nổi nữa, mở toang cửa sổ, hướng về bầu trời đêm đen kịt cười ha hả vài tiếng.
Lục Vô Cữu đang cầm sách bỗng ngẩng đầu lên: "Nàng bị điên à?"
Liên Kiều nhướng mày: "Ngươi biết gì chứ, ta đang thu hút sự chú ý của yêu tà, nhị tiểu thư không phải muốn tìm một tân nương hay cười sao, ta đương nhiên phải để nàng ta thấy!"
"Cũng khó cho nàng nghĩ ra được cái cách ngu ngốc này." Lục Vô Cữu khẽ mở môi mỏng.
Liên Kiều hậm hực cãi lại: "Cũng hơn ngươi ngồi ì ra đó xem sách vô bổ."
Rồi tôi tiếp tục chống nạnh cười, Lục Vô Cữu chắc thấy ồn ào, đặt sách xuống, đứng dậy đi đến góc cửa sổ bên kia.
Không biết cười bao lâu, giọng Liên Kiều khàn đặc, tiện tay cầm một chén trà trên bàn định uống nước cho đỡ khát, cúi đầu xuống, lại đột nhiên phát hiện hình ảnh phản chiếu trong chén biến thành một cái đầu lâu.
Liên Kiều giật mình, tay run lên làm rơi chén xuống đất, nước trà văng ra tạo thành một làn khói đen, vụt chạy ra ngoài cửa sổ.
"Là yêu tà đó, nó thật sự đến rồi!"
Cách này tuy ngu ngốc, nhưng vấn đề là, yêu tà này vốn cũng không thông minh, đây chẳng phải là vô tình đúng lúc sao?
Liên Kiều nhanh chóng nhảy qua cửa sổ đuổi theo làn khói đen, nhưng vừa bước ra khỏi kết giới của căn phòng, làn khói mỏng manh kia bỗng chốc lan rộng thành màn sương mù dày đặc, hóa thành một cái miệng khổng lồ nuốt chửng nàng.