Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 315
Cập nhật lúc: 2025-02-16 20:32:49
Lượt xem: 300
Mắt Lục Vô Cữu vẫn chưa khỏi, Liên Kiều không yên tâm, cũng theo chàng đến ở tạm mấy ngày.
Vì lo lắng vết thương của chàng, Liên chưởng môn cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở Liên Kiều nhất định phải mang theo thuốc giải cổ.
Đúng vậy, tuy Hàn thần y trước đây lỡ miệng, nhưng dưới sự uy h.i.ế.p của Lục Vô Cữu, ông ta vẫn giữ kín miệng, không hề hé lộ nửa lời.
Cho nên Liên chưởng môn đến giờ vẫn tưởng rằng bọn họ chỉ hôn nhau thôi.
Mặc dù vậy, ông vẫn nhíu mày cảm thấy quá đáng.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Liên chưởng môn kéo Liên Kiều lại dặn dò thêm lần nữa: "Nhất định không được chịu thiệt, chờ nó khỏi rồi thì con quay về, ta đoán nhiều nhất là năm ngày nữa là có hiệu quả, biết chưa?"
Liên Kiều chột dạ đáp: "Con biết rồi."
Trong trận chiến trước đó, mười tám vị phong chủ đã c.h.e.c một nửa, các đệ tử cũng thương vong hàng trăm người, Vô Tướng Tông lúc này đang trong giai đoạn khôi phục, Liên chưởng môn bận tối mắt tối mũi, không kịp dặn dò thêm đã bị gọi đi, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng bị cưỡng ép kéo đi dọn dẹp tàn cuộc.
Chức vị phong chủ đang bỏ trống, Liên Kiều biết lúc này ở lại sẽ có lợi cho hai người bọn họ, rất dễ được bổ nhiệm, nên vội vàng thúc giục bọn họ đi.
Mấy người tạm biệt nhau rồi mới quay về Thần Cung.
Côn Luân thành lúc này vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Còn thiên giai, quả nhiên như lời các yêu tướng nói, người đông nghịt, thi thoảng lại có người bị chen lấn xô đẩy ngã xuống.
Liên Kiều nhìn mà thấy kinh hãi, Lục Vô Cữu nhíu mày, dứt khoát nói không gặp ai hết, dần dần, thiên giai mới bớt tắc nghẽn.
Nhưng các loại thiếp mời vẫn không ngừng được đưa đến, đặc biệt là những người muốn quy phục Thần Cung, chất đống thành hai bàn.
Đáng sợ hơn là, mắt Lục Vô Cữu không nhìn thấy, phải nhờ Liên Kiều đọc giúp.
Ngày đầu tiên Liên Kiều còn hào hứng, đến tối, giọng đã khàn đặc.
Đến ngày thứ năm, Liên Kiều đã mệt đến mức không nói nên lời, cắn đầu bút oán giận Ngọc Linh Cao sao lại không có tác dụng gì.
Không phải nói năm ngày là có hiệu quả sao!
Thực ra Lục Vô Cữu đã nhìn thấy được, chàng đang định nói với Liên Kiều, thì lúc này, Liên Kiều lại tức giận ném công văn xuống, duỗi cái eo sắp đứt, nói tối nay nàng phải đi tắm suối nước nóng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Suối nước nóng?" Lời định nói của Lục Vô Cữu lại dừng lại.
"Đúng vậy." Liên Kiều ghét bỏ phủi phủi mực dính trên người, "Chỉ dùng thuật thanh tẩy thôi thì không được, ta phải ngâm mình trong nước nóng mới hết mệt mỏi."
"Được." Lục Vô Cữu như cười như không, tốt bụng nhắc nhở, "Hậu điện của Hàm Quang điện có đấy."
Nói xong, chàng ra lệnh, rất nhanh, suối nước nóng ở hậu điện đã được chuẩn bị xong.
Liên Kiều liền vui vẻ chạy đi trước, bảo chàng tìm người khác đọc công văn giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-315.html.]
…
Trong Hàm Quang điện
Người hầu rất chu đáo, không chỉ rắc hoa vào suối nước nóng, mà còn chuẩn bị rất nhiều bánh trái, điểm tâm và rượu hoa quả.
Liên Kiều chỉ mặc một lớp áo bằng sa mỏng tựa vào thành bể, vừa ngâm mình, vừa cầm quả anh đào chín mọng ngửa đầu ném vào miệng, vô cùng thoải mái.
Ngâm một lúc sau, Lục Vô Cữu đột nhiên như bóng ma xuất hiện bên bể.
Liên Kiều giật mình, vội vàng với tay lấy y phục bên cạnh che thân, chợt nghĩ, Lục Vô Cữu lại không nhìn thấy, bận tâm làm gì, nên lại thoải mái tựa vào thành bể, nghi hoặc hỏi: "Hôm nay sao chàng lại về sớm vậy, trước đây không phải luôn đến giờ tý sao?"
"Hôm nay việc còn lại không nhiều." Giọng Lục Vô Cữu bình thản, "Thế nào, hết mệt chưa?"
Liên Kiều thoải mái tựa vào thành bể, khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng, cả người tỏa ra sắc hồng nhạt, vô cùng dễ chịu: "Cũng tạm, ngâm thêm chút nữa."
Hơi nước mù mịt, ánh mắt Lục Vô Cữu lướt qua làn da trắng nõn, quay người rót cho mình một chén trà nguội: "Ngâm lâu dễ chóng mặt."
"Biết rồi, sao chàng giống hệt cha ta vậy!"
Liên Kiều nằm nhoài trên thành bể, nghiêng đầu nhìn chàng, "Chàng có muốn ngâm thử không, rất thư giãn đấy."
Lục Vô Cữu liếc nhìn cánh tay trắng nõn của nàng: "Ý nàng là, ngâm cùng nàng sao?"
"Đương nhiên là không!" Liên Kiều vốn định bảo chàng đến một hồ nước nóng ở xa hơn, lại lo mắt chàng, hơn nữa, chàng căn bản không nhìn thấy, nên cũng không khách sáo nữa, "Cũng được, bể này lớn như vậy, chàng xuống đây là được, chúng ta mỗi người một bên."
Khóe miệng Lục Vô Cữu hơi nhếch lên: "Được."
Chàng cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại một lớp áo lót bên trong. Liên Kiều sợ chàng trượt chân, lúc chàng xuống nước còn đặc biệt đưa tay đỡ.
Nhưng Lục Vô Cữu vẫn trượt chân.
Liên Kiều bị b.ắ.n đầy nước vào mặt, nàng đưa tay sờ, bực bội nói: "Chàng cũng bất cẩn quá đấy."
Giọng Lục Vô Cữu trầm thấp: "Không nhìn thấy, không còn cách nào khác."
Liên Kiều nghẹn lời, nhất thời không còn tức giận nữa: "Vậy chàng đến gần ta một chút, ngay bên cạnh ta, nếu có chuyện gì ta còn đỡ chàng."
Lục Vô Cữu cũng không từ chối: "Được."
Hai người bèn ngồi sát nhau ngâm mình trong suối nước nóng, tâm trạng Liên Kiều rất tốt, bốc một quả anh đào ném lên cao, há miệng đón lấy.
Lớp sa mỏng ướt đẫm nước ôm lấy thân hình mỹ miều, Lục Vô Cữu nghiêng người tựa vào thành hồ, tay đặt trên bờ, thỉnh thoảng lại gõ nhẹ.
Liên Kiều dường như không hề hay biết, vừa dùng miệng hứng lấy những quả anh đào rơi xuống, vừa đếm xem mình đã hứng được bao nhiêu.
…