Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 321: Ngoại truyện 4
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:19:47
Lượt xem: 248
Nhưng nàng chẳng ngờ, cái gọi là "một nửa" kia, lại không phải là phân nửa thời gian, mà là phân nửa của nàng.
Mỗi lần nàng bị dẫn dắt lên đỉnh cao, hắn liền đột nhiên ngừng lại, khiến nàng treo lơ lửng giữa trời, dày vò đến vài lần, rốt cuộc khiến Liên Kiều tức đến đỏ mắt, cắn môi ném gối về phía hắn.
Lục Vô Cữu khẽ cười, cúi người xuống, cuối cùng cũng chịu thu lại thủ đoạn hành hạ nàng.
Đợi đến khi Liên Kiều mơ màng tỉnh lại, ngoài song cửa đã là ánh bình minh le lói. Mà Lục Vô Cữu vẫn chưa chịu dừng, khiến nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt héo hon, không còn sức sống.
Ánh mắt nàng ai oán, sống không bằng c.h.e.c, quyết định lần sau không thể tin vào những lời dối trá của Lục Vô Cữu nữa!
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ngày hôm sau, mãi đến giữa trưa Liên chưởng môn mới trở về.
Lúc về mặt mày hớn hở, Liên Kiều hỏi mới biết thì ra pháp hội lần này đã mời sư phụ của cha nàng, còn có rất nhiều vị sư huynh đệ của cha nàng nữa.
Bạn cũ gặp lại, không thể tránh khỏi việc trò chuyện thâu đêm suốt sáng, nâng chén chúc mừng.
Liên Kiều khẽ hừ một tiếng, xem như Lục Vô Cữu còn có chút lương tâm.
Tuy rằng hắn cố ý điều cha nàng đi, nhưng chuyến này cũng không hẳn là uổng công.
Chỉ có một điều, cha nàng sau khi trở về thở dài, pháp hội lớn như vậy đương nhiên cũng mời Lục Vô Cữu, tiếc là hắn không đi, không biết gần đây hắn đang bận chuyện gì.
Liên Kiều chột dạ, nói mình cũng không biết, rồi chuồn mất.
Liên chưởng môn nheo mắt lại, mãi đến lúc này mới chậm chạp nhận ra mình bị gài bẫy, sắc mặt hơi xanh.
Sau đó, ông gia cố thêm ba lớp trận pháp của Vô Tướng Tông, người canh gác ban đêm cũng tăng thêm gấp đôi.
Thủ đoạn này đương nhiên không thể ngăn cản được Lục Vô Cữu, nhưng đây rõ ràng là một tín hiệu, biểu thị ông đã phát giác ra điều gì đó.
Lục Vô Cữu đương nhiên không thể giống như trước nữa, cuối tháng cũng không thể tùy tiện nữa.
May mà Vô Tướng Tông và Thần Cung sẽ định kỳ nghị sự, mỗi tháng Liên Kiều và Lục Vô Cữu vẫn có thể nói với nhau vài câu trước mặt cha nàng.
Nhưng như vậy là còn lâu mới đủ, yêu tướng của Thần Cung cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Quân thượng lại bắt đầu thức trắng đêm, hành hạ bọn họ đến mức bảy tám ngày mới được nghỉ ngơi một lần.
Liên tục một tháng trôi qua, yêu tướng nào yêu tướng nấy hiện rõ quầng thâm mắt, ngày ngày cầu nguyện Liên tiên tử mau chóng gả đến, để cứu bọn họ thoát khỏi bể khổ.
Đương nhiên, yêu tướng cũng không phải bận rộn vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-321-ngoai-truyen-4.html.]
Yêu tính xảo quyệt, có tốt có xấu, đám chịu quy phục Thần Cung tương đối ôn hòa, giao hảo với tu sĩ và nhân tộc.
Nhưng có một số yêu khó bỏ được bản tính, không muốn bị hạn chế, dưới sự dẫn dắt của đại yêu vẫn tiếp tục làm điều ác, gây họa cho nhân gian, thậm chí còn đánh lén Thần Cung.
Mấy tháng nay, yêu tướng chủ yếu là đi thu dọn đám yêu này, trăm trận trăm thắng, thế như chẻ tre, khí thế hung hãn, khiến người ta kinh sợ.
Mà sở dĩ hành động nhanh như vậy, chỉ có một nguyên nhân đơn giản nhất…
Quân thượng muốn hoàn thành ước định với Liên chưởng môn, trong vòng một năm thu dọn xong tàn cuộc cưới thê tử về nhà.
Nếu những đại yêu đó biết được lý do này, e rằng sẽ tức đến thổ huyết.
…
So với Thần Cung bận rộn, Vô Tướng Tông yên tĩnh hơn nhiều.
Pháp hội đó được tổ chức vẫn rất tốt, Liên chưởng môn còn nhắc đến vài lần, khiến Liên Kiều cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nàng vốn thích náo nhiệt, từ sau trận chiến Thần Cung, các nhà liền bế quan tu luyện, hoặc là tan đàn xẻ nghé, tạm thời không có sự kiện lớn nào, khiến nàng buồn chán vô cùng.
Đang nghĩ ngợi, một tấm thiệp mời pháp hội được đưa đến tay nàng.
Thì ra Hoành Dương Ngu thị cũng tổ chức một pháp hội, quy mô không lớn, đề tài luận bàn cũng chẳng có gì thú vị, duy chỉ có một điểm đặc biệt hấp dẫn người ta… Hoành Dương Tông nổi tiếng với nhân sâm quả.
Thứ này không tính là quý giá, nhưng rất khó kiếm, cũng không dễ bảo quản, chỉ có thể hái xuống ăn ngay, bây giờ đúng mùa, bỏ lỡ mấy ngày này sẽ phải đợi đến năm sau.
Liên Kiều tham ăn, đương nhiên không thể bỏ lỡ, nên vào ngày pháp hội bắt đầu đã vui vẻ nhận lời.
Hoành Dương Tông rải thiệp mời khắp nơi, cơ bản là ai có chút danh tiếng đều được gửi thiệp, nhưng loại hội nghị nhỏ vài chục người này, thông thường chỉ có vài nhà đệ tử thân thiết qua lại với nhau, tự mình vui chơi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Liên Kiều sẽ đến.
Liên Kiều còn chưa ngự kiếm xuống, tông chủ Hoành Dương Tông nhìn thấy người từ xa suýt nữa thì ngã lăn quay.
Vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.
Cái gọi là mừng rỡ, không khó giải thích.
Dù sao Liên Kiều tư chất hơn người, tương lai rất có khả năng phi thăng, lại là con gái của chưởng môn Vô Tướng Tông, còn có hôn ước với vị kia của Thần Cung, nhân vật như vậy bằng lòng nể mặt đến pháp hội nhỏ bé của bọn họ là vinh hạnh lớn lao, nói ra cũng rất nở mày nở mặt.
Cái gọi là kinh ngạc, cũng có nguyên nhân.
Năm tám tuổi Liên Kiều từng theo cha đến đây một lần, quả thực là một tiểu ma đầu, chạy nhảy lung tung, quậy phá đến gà bay chó sủa thì thôi, nhân sâm quả ở hậu sơn còn bị nàng vừa ăn vừa lấy, chất đầy một túi, khiến tông chủ Hoành Dương Tông đau lòng không thôi.