Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-01-30 05:22:04
Lượt xem: 107
Ngô Vĩnh hồi tưởng lại: “Sau khi biết được bí mật của Điền Gia Trang, ta muốn báo quan, nhưng sau khi báo quan không những không được tiếp nhận, ngược lại còn bị giam vào đại lao, ta mới biết, dân làng địa phương và huyện nha đã sớm cấu kết với nhau, bọn họ uy h.i.ế.p ta hoặc là giúp họ bán đào, hoặc là dùng ta để nuôi đào, ta không còn cách nào khác, chỉ đành làm trái lương tâm tiếp tục buôn bán.”
“Cho đến một ngày, bọn họ g.i.ế.c một người nam nhân đi ngang qua mà đáng lẽ không nên giết, nuôi dưỡng ra loại đào quái dị bây giờ.”
Ngô Vĩnh nghĩ đến đây, môi khẽ run: “Ban đầu, cây đào ăn thịt người nam nhân đó vẫn kết trái bình thường, nhưng chỉ kết được một quả, trên cây đào còn mơ hồ hiện ra khuôn mặt đau đớn của người nam nhân đó. Người của Điền Gia Trang sợ hãi, liền chặt cây đào đó đi. Còn quả đào đó đương nhiên cũng không dám lấy, lúc đó ta nghĩ muốn thu thập chứng cứ, liền mang quả đào đó về, lại phát hiện nó không thối cũng không hỏng, nên ta cũng không dám động vào..”
“Sau đó, khuôn mặt của người nam nhân đó biến mất, cây đào cũng khô héo. Tuy nhiên, người trong làng cuối cùng vẫn sợ hãi, sau đó không còn nuôi loại đào này nữa, đào bán cho ta đều là đào do cây đào bình thường kết ra, nhưng ta không ngờ, những cây đào này đã bị phấn hoa của cây đào quái dị kia ăn mòn, vốn là đào bình thường, sau khi bán đến Giang Lăng lại có người mọc ra cành đào trên người, thậm chí, biến thành cây đào, ta thật sự không muốn hại người, ta cũng không biết tại sao những cây đào bình thường này lại như vậy…”
Nói đến đây, liền nối tiếp lúc bọn họ mới đến Giang Lăng.
Thì ra loại đào quái dị này được nuôi dưỡng như vậy, Liên Kiều hơi buồn nôn, nhưng nàng càng tò mò về người nam nhân đó hơn.
“Người nam nhân đó rốt cuộc là ai, tại sao t.h.i t.h.ể của hắn lại mọc ra loại đào khác thường, thậm chí còn ảnh hưởng đến những cây đào khác?”
Ngô Vĩnh lắc đầu: “Ta không biết, thật sự không biết, ta sợ bị người khác phát hiện, nên mang theo quả đào đó bỏ trốn, đường núi trơn trượt, ta không may trượt chân ngã xuống vực, rơi vào trong hang động. Như vị tiên nhân đã nói, trong hang không có bất kỳ thức ăn nào, năm ngày sau, ta đã đói sắp chết, bất đắc dĩ, liền ăn quả đào quái dị đó. Sau khi ăn xong, ta phát hiện ta không biến thành cây, ngược lại không còn thấy đói nữa, cứ như vậy, ta sống trong hang động trọn ba mươi năm. Còn hột đào bị ta vứt đi, cũng nảy mầm mọc thành một cây, mỗi năm đều nở hoa một lần, kết một quả đào, sau khi đào chín thì cây đào sẽ khô héo. Cứ như vậy, tổng cộng mọc ba mươi lần…”
“Ý ngươi là, ngươi ăn vào là loại đào có thể chống đói?” Liên Kiều suy nghĩ, “Khó trách ngươi có thể sống trong hang động ba mươi năm, vậy quả đào này chẳng khác nào tiên đan.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-115.html.]
Nàng lại nghĩ đến, lúc trước bọn họ đến Điền Gia Trang thì phát hiện thứ bị chôn dưới đất ở Điền Gia Trang đã biến mất, bây giờ xem ra, thứ đó, e rằng chính là thi cốt của người nam nhân này. Đào kết ra từ thi cốt của hắn có thể khiến người ta bế cốc, xem ra người nam nhân này, cũng tuyệt đối không phải người thường.
Nhưng thi cốt của hắn đã bị người ta đào đi, xem ra là có người nhanh chân hơn bọn họ, đã sớm biết được sự thật.
Người này lại là ai?
Liên Kiều nghĩ mãi không ra, Lục Vô Cữu dừng một chút, cũng nhìn về phía Ngô Vĩnh: “Vậy, cái gọi là thuốc giải kỳ thật là ngươi dùng quả đào mọc ra này để luyện chế thành?”
Ngô Vĩnh bất đắc dĩ: “Đúng là như vậy, ta biết quả đào kết ra từ người nam nhân này không tầm thường, sau đó khi biết Uyển Nương cũng trúng độc, liền muốn thử xem sao, nên ta tìm một người trúng độc, cho hắn thử ăn một chút thịt đào, cành đào mọc nhanh như thổi trên người hắn quả nhiên dừng lại. Sau đó, ta liền đem quả đào kết ra này trộn với một số thảo dược, luyện thành cái gọi là thuốc giải, mục đích là để người ta không nhìn ra thuốc này rốt cuộc là thứ gì. Sau đó ta lại phát hiện lá đào đắp ngoài da, cũng có thể ức chế cành đào mọc ra, nên lại làm ra thuốc đắp ngoài. Sau đó ta liền đổi tên thành Hàn phương sĩ, đến Thái thú phủ, chữa bệnh cho Uyển Nương và nhiều người bị ta liên lụy.”
Nói như vậy, Ngô Vĩnh này cũng không phải là người quá xấu.
Uyển Nương nhìn ông ta với ánh mắt đau buồn: “Sao chàng không nói sớm, các vị tiên nhân đều ở đây, nếu đã nói ra, thì làm sao đến mức này…”
Liên Kiều nhớ lại vết thương trên n.g.ự.c Ngô Vĩnh mà nàng vô tình nhìn thấy ngày hôm đó, lại nói: “Hắn không phải không muốn nói, mà là không thể nói, nếu ta đoán không nhầm, hắn kỳ thật còn che giấu một chuyện - m.á.u của hắn.”
Tim Ngô Vĩnh thắt lại, thở dài một tiếng: “Quả nhiên vẫn không gạt được các ngươi, đúng vậy, ngoài hột đào kết ra từ quả đào đó, còn có một vị thuốc dẫn, chính là m.á.u của ta. Bởi vì ta đã ăn quả đào ban đầu đó, cho nên nếu trong thuốc có thêm m.á.u của ta, thì dược hiệu sẽ tăng lên rất nhiều. Mỗi lần luyện thuốc, ta đều cho thêm một chút m.á.u vào thuốc, trong thuốc đặc biệt điều chế cho Uyển Nương, ta lại cho thêm cả m.á.u tim của ta.”
“Ta già đi nhanh như vậy, cũng chính là vì nguyên nhân này, mỗi ngày lấy m.á.u thật sự không chịu nổi, cho nên ta cần phải vào hang động này nghỉ ngơi nửa tháng, ngày nào cũng như vậy, tất nhiên sẽ già đi nhanh chóng.”